ghe thấy tiếng quát của con nhỏ, anh sợ quá cứ tưởng con nhỏ bị làm sao, anh vội tiến lại thì thấy Hồng đang lo cấp cứu cho một người bị tai nạn, nhìn hành động đầy tình người và dũng cảm của nó, anh nghĩ mình đã không thích lầm con nhỏ.
- Vâng, vậy thì em giao nó cho anh vậy…!
Quân ngạc nhiên nhìn Hồng, con nhỏ vừa mới nói gì nhỉ, từ “em” sao mà ngọt ngào thế.
Còn Hồng thì quá vội, nó bước lên xe mà không hay rằng, nó vừa cho anh chàng Quân một phút ngẩn ngơ chỉ vì lời nói vô thức của nó.
Bác sĩ đã khám sơ qua cho bệnh nhân, ông quay sang bảo Hồng:
- Cháu làm tốt lắm, rất đúng kỹ thuật, mà cháu học ở đâu thế…?
- Dạ cháu học ở trường, chỉ là những bài sơ cứu đơn giản thôi mà…! Hồng khiêm tốn trả lời.
Bệnh nhân có vẻ đã hơi tỉnh, mặc dù mặt bà đã tái đi vì mất máu, nhưng bà cố mỉm cười với nó:
- Cám ơn cháu nhiều, nếu không có cháu thì…!
- Bác nghỉ đi, đừng cố nói nữa, ai trong hoàn cảnh này cũng sẽ làm như vậy thôi…!
Cuối cùng chiếc xe cũng đến được cổng bệnh viện, mọi người chạy ra chuyển bệnh nhân lên giường bệnh và đẩy vào trong, có lẽ bà cần được khám và làm vài xét nghiệm.
Cầm địa chỉ và số điện thoại trên tay, Hồng chạy ngay ra buồng điện thoại, nó cần gọi cho người thân của bệnh nhân:
- A lô, xin hỏi ai đó…! Tiếng một cô gái.
- Dạ, chị có phải là người thân của bà Phạm Thị Hồng Nhung không ạ…?
- Đúng rồi, mà có chuyện gì xảy ra với mẹ của tôi hả…? Tiếng nói đầy lo lắng.
- Dạ…!
Hồng ngập ngừng không muốn nói, nhưng chuyện này liên quan đến tính mạng con người, mình không nên chần chừ nữa, nên nó nói luôn:
- Mẹ chị bị tai nạn giao thông, bây giờ em cho chị điện chỉ, phiền chị đến ngay…!
- Thế hả…! Tiếng la thất thanh.
Hồng cúp máy mà thẫn thờ, nó hiểu tâm trạng của chị lúc này, chắc là chị đang lo lắng cho mẹ chị ấy lắm, nếu mà trường hợp này rơi vào nó thì nó cũng thế thôi…
Ngồi đợi được mười phút thì nó thấy có một chị khoảng 25, 26 tuổi, đang hớt hải chạy đến, mới nhìn Hồng đã thấy chị rất đẹp, một vẻ đẹp dịu dàng đầy nữ tính, chả bù cho nó tính tình thì như con trai, nó đoán chị là con của bệnh nhân nằm trong kia.
- Chào chị, em là người gọi điện cho chị.
Chị nhìn nó rồi run run giọng hỏi:
- Mẹ chị sao rồi…?
Nó trấn tĩnh chị:
- Không sao đâu, mẹ chỉ chị bị gãy chân và một vài vết thương nhẹ, nói chung là ổn.
Chị thở phào nhẹ nhõm, bây giờ chị mới nhìn kỹ con nhỏ trước mắt mình, con bé vẫn còn trẻ, chắc là vừa học hết phổ thông, nhưng mà không phải cô bé này gây tai nạn cho mẹ mình chứ…?
Như đoán được những gì mà chị đang nghĩ, nên Hồng giải thích luôn:
- Em đang trên đường về nhà thì đã thấy mẹ chị bị xe tông rồi, em chỉ sơ cứu và đưa mẹ chị đến đây, còn người gây tai nạn cho mẹ chị đã bị công an bắt đi rồi, chắc tí nữa ông ta cũng tới thôi…!
Mỉm cười như hối lỗi chị bảo Hồng:
- Cám ơn em nhiều lắm, mà em tên gì nhỉ, để chị biết còn tạ ơn…?
- Không cần phải làm thế đâu chị ạ, em chỉ mong khi đi ra đường nếu có lỡ bị gì thì được người ta giúp lại như thế thôi, mà em tên Thu Hồng….!
- Còn chị là Thu Hà…!
Hồng xem đồng hồ, thấy cũng đã muộn, nên nó bảo:
- Em xin phép chị, em phải về, hôm sau em sẽ đến thăm bác…!
- Một lần nữa cám ơn em nhé…! Mắt chị rơm rớm nước mắt nhìn nó.
Cầm tay chị Hà, Hồng siết chặt như bảo chị hãy cố lên.
Vẫy tay chào chị, nó đi về.
Hồng đang nghĩ mình phải đón xe nào về đây, thì thấy Quân đang đứng dựa vào cổng bệnh viện từ lúc nào rồi, Hồng thấy hình như anh đang buồn thì phải.
Hai tay đút vào túi quần, Quân thả hồn mình vào những người đi qua đường, anh không hay Hồng đang đứng sau mình.
Hồng nửa muốn hỏi anh ta tới đây làm gì, nửa lại muốn đi về luôn, nhưng dù sao thì mình cũng quen biết anh ta nên cần phải chào một tiếng, nghĩ thế nên Hồng hỏi:
- Anh tới đây làm gì…?
Giật mình, Quân quay lại, nhìn thấy cô, anh mỉm cười nói:
- Anh tới đây đón em…!
- Nhưng tôi có nhờ anh đâu…!
- Thôi mà, cũng khuya lắm rồi em không biết hả, em mà về muộn không sợ bố mẹ dầy la hay sao…?
Nhắc đến bố mẹ, Hồng mới nhớ cả ngày hôm nay nó không gọi điện về nhà lần nào, thế này thì chết, mẹ nó lại la và mắng té tát nó cho mà xem, ngó ngược, ngó xuôi, Hồng cũng không thấy có chiếc xe ôm, hay tắc xi nào cả.
Quân được nước lại lên tiếng:
- Thế nào cô bé…?
Hết cách nên nó đành nói:
- Vậy thì tôi phiền anh vậy…!
Quân đưa cho Hồng chiếc nón bảo hiểm, anh bảo nó:
- Em đeo vào đi, mà em có cần anh giúp không…?
Hồng giật lấy chiếc nón trên tay anh, nó nói lẫy:
- Tôi làm được…!
- Chúng ta đi nào…!
Gió hôm nay mát thật, ngồi sau lưng Quân, Hồng cảm thấy thật vui, dù anh ta hay cãi nhau với nó, nhưng nó biết Quân là một người tốt, Hồng còn đang suy nghĩ thì…
- Két…!
Chiếc xe phanh gấp làm cho Hồng chúi nhủi về phía trước, hai tay nó ôm cứng lấy Quân, nó cảm nhận được mùi nước hoa toát ra từ cơ thể anh, mấy sợi tóc của anh chọc vào lỗ mũi nó, làm cho nó cảm thấy nhồn nhột, tim của nó đang bắt đầu đập rất nhanh, nếu phải là người khác thì họ đã nhận ra tình cảm của mình rồi, còn nó chỉ là một con bé nhìn thì cứ tưởng là biết hết đời, ngông nghênh lắm, nhưng thật ra nó chẳng biết gì cả, tim nó đập nhanh hơn thì nó lại cho rằng do nó sợ nên tim nó mới thế…
- Anh làm cái gì thế, tí nữa là chết người ta rồi…!. Nó sợ quá nên quát lên.
- Anh xin lỗi, tại vì người ta đi ẩu quá, nên anh…!. Quân hối lỗi đáp.
Hồng thấy Quân nói cũng có lý, anh mà không dừng kịp thì nó và anh cùng vào viện rồi.
- Em có sao không…? Quân hỏi.
- Dạ, em không sao…!. Nó ngọt ngào đáp.
- Sao…! Quân kinh ngạc.
Quân loạng choạng tay lái, chỉ một chút nữa thôi là anh đâm vào vỉa hè.
Quân nghĩ “đã hai lần rồi đấy, con nhỏ xưng “em” với anh, có phải do Hồng bắt đầu thích anh rồi không nhỉ”, anh mỉm cười hạnh phúc, cảm nhận được vòng tay ấm áp của con nhỏ đang ôm mình, anh nghĩ mặc dù suýt chết nhưng mà anh phải cám ơn cú tai nạn vừa rồi.
Hồng lấy tay bầm vào lưng Quân một cái thật đau.
- Á đau anh…! Quân hét lên.
Hồng vẫn còn sợ nên bực mình nó bảo:
- Anh có bị điên hay không, lúc nãy do người ta đi sai thì tôi không nói bây giờ anh lại tự mình đâm xe vào vỉa hè là sao…?
Lấy tay xoa xoa hai cái vào lưng, anh giận dỗi bảo nó:
- Em có biết là đau lắm không, nhưng mà cũng tại em chứ…!
- Sao lại tại tôi…! Nó tức khí hỏi.
Quân lắc đầu, đúng là bó tay với con nhỏ này, chẳng lẽ lại bắt người ta bảo do giọng nói ngọt ngào của em làm cho anh bị điên đảo đến nỗi không điều khiển được tay lái, anh nghĩ nếu mà lâu lâu con nhỏ đột nhiên cười và nói như thế này, thì có lẽ anh sẽ đau tim mà chết mất, cứ nghĩ đến tình huống vừa rồi, cũng may là ít người nếu không thì…
Hồng và Quân vừa đi vừa cãi nhau, thỉnh thoảng những người đi đường nghe được những tiếng kêu “á”,”ư” của Quân, họ đều quay đầu lại xem hai đứa nào mà kêu lên như điên khùng thế, nhưng rồi họ lắc đầu, mỉm cười bảo nhau:
- Thôi chấp làm gì, những người đang yêu đều thế cả…!
Hồng mà nghe được nhưng lời đó thì nó đã không làm thế, nhưng nó còn quá trẻ con nên làm sao mà hiểu được, nó nghĩ nó chỉ coi Quân như Loan mà nó không biết được rằng nó đang tạo cơ hội cho Quân gần nó hơn.