trong xã hội như vậy trong gia đình mình, mà họ lại đến đây để cầu xin ông bà gả Hồng cho con trai họ nữa chứ.
Hồng và Đoài lấy nước và hoa quả mời mọi người, Hồng đặt ở đấy, nó muốn rút lui lắm, nhưng ông Hùng bảo nó:
- Con ngồi xuống đây đi, bố mẹ cần nói chuyện với cả con nữa, vì đây là chuyện cưới xin của con mà, bố mẹ muốn nghe cả hai đứa nói…!
Hồng ngoan ngoãn ngồi xuống, nó cảm thấy lo lắng và sợ hãi, vì đây là lần đầu tiên nó có cảm giác này, tâm trạng của nó bây giờ cũng giống như tâm trạng của một cô gái đưa người yêu về nhà để gia mắt gia đình.
Ông Sơn nói:
- Tôi tới đây là thăm anh chị, và mong anh chị cho thằng con trai của chúng tôi được kết duyên với con gái của anh chị đây…!
Ông Hùng bảo:
- Tôi cũng không biết trả lời ông bà như thế nào cả, vì chúng nó mới yêu nhau, tôi sợ chúng nó còn chưa hiểu hết nhau thì cưới xin thế nào được…!
Ông Sơn cười nói với ông Hùng:
- Tôi không cảm thấy có gì bất ổn trong chuyện này cả, anh chị cũng biết hai đứa chúng nó rất yêu thương nhau, tôi mà ở địa vị của anh chị cũng lo lắng và không muốn gả nó đi lúc này, vì nó còn trẻ quá, anh chị sợ Hồng khổ, nhưng anh chị yên tâm đi, vì tôi yêu nó như con gái, mà nói thật tôi còn yêu nó hơn cả Trường…!
Ông Sơn thở dài nói tiếp:
- Tôi cũng không biết sống chết lúc nào, tôi đã gây ra cho Trường nhiều vết thương lòng, tôi mong muốn mình có thể làm được một cái gì đó cho nó trước khi chết, tôi cầu xin anh chị gả Hồng cho con trai Trường của tôi, vì tôi là một ông bố xắp chết rồi, tôi không mong muốn gì nữa cả, nếu anh chị mà không gả Hồng cho nó thì có lẽ nó sẽ hận tôi cả đời mất, và tôi cũng không yên lòng mà ra đi, vì vậy tôi mong anh chị hãy suy sét mà thương lấy hoàn cảnh của tôi…!
Ông Hùng và bà Hoa ngồi nghe ông Sơn nói, ông ta không hề tỏ ra mình là một người giàu có và một người có địa vị cao hơn họ mà khinh thường ngược lại ông Sơn lại van xin và cầu khẩn họ như thế cũng khiến cho bố mẹ của Hồng mủi lòng.
Ông Hùng và bà Hoa quan sát ông Sơn, thấy trên nét mặt của ông Sơn hiện lên những nếp nhăn và những nét đau khổ, hình như ông ta không còn phong độ và đáng ghét như trước nữa, bây giờ ông ta chỉ là một người bố hết lòng vì con mà thôi, xem ra ông ta đã hối hận thật rồi, ông ta muốn từ nay đến cuối đời có thể bù đắp được phần nào hay phần ấy cho Trường đây mà.
Bà Thắm đưa con mắt khinh thường của mình lên để quan sát xung quanh nhà của Hồng, bà ta đang ước lượng xem nhà Hồng giàu có tới mức nào, theo con mắt của bà ta, bà ta thấy nhà Hồng cũng khá giả đấy, có thể nói là giàu, nhưng so với nhà bà thì như hòn sỏi so với tảng đá mà thôi, bà cảm thấy khinh thường những con người ngồi trước mắt mình.
Bà ta còn không thèm uống nước hay ăn gì ở nhà Hồng cả, bà ta sợ dơ, những hành động và cử chỉ của bà ta không thoát khỏi con mắt nhạy cảm của Hồng, nó từ tốn bảo ông Sơn.
- Cháu cảm ơn bác đã chiếu cố đến cháu và cho cháu được yêu anh Trường, nhưng suy sét lại cháu thấy mình không xứng với anh ấy vì nhà cháu nghèo hơn nhà bác và địa vị lại không bằng, cháu không muốn bị người ta khinh rẻ là đũa mốc mà chòi mâm son…!
Bà Thắm tái mặt vì Hồng miệng của nó nói với ông Sơn, còn mắt của nó khẽ liếc bà Thắm một cái, bà ta không ngờ hành động và suy nghĩ trong đầu của mình lại bị nói ra hết như vậy, bà ta sợ ánh mắt của nó nhìn mình nên vội bưng tách trà cho lên môi uống cho đỡ sợ vì ngượng.
Trường nghe Hồng từ chối không lấy mình, trong khi bố mẹ của Hồng vẫn chưa nói gì, anh hốt hoảng hỏi:
- Em nói vậy là sao, em không đồng ý lấy anh chỉ vì nhà anh giàu có hơn nhà em thôi sao, vậy mà anh tưởng em không coi những chuyện đó vào đâu chứ, nếu em mà làm vậy, anh cũng từ bỏ địa vị của mình để theo em, anh thà mất hết còn hơn mất em, mà nói thật anh cũng không cần cái danh hão này nữa, anh đã muốn bỏ nó từ lâu rồi…!
Anh cầm ngay lấy tay của Hồng và hỏi:
- Em sẽ lấy anh ngay cả khi anh không còn gì nữa chứ…?
Hồng cảm động bảo:
- Em lấy anh đâu phải vì địa vị của anh, nhưng anh ạ, mình còn có bố mẹ và anh chị em mà, em làm sao có thể coi như không được…!
Ông Sơn nhìn bà Thắm với ánh mắt vừa giận dữ, vừa như thầm bảo “Bà mà làm hỏng cái đám cưới này, tôi sẽ tống bà ra khỏi nhà, biết điều thì ngồi im và cái miệng nên cười lên, nếu không họ lại tưởng mình trịch thượng quá, ai người ta chịu gả con gái cho, họ đâu có giống bà chỉ biết có tiền, với họ con cái là tất cả…”
Bà Thắm nhìn vào ánh mắt của ông Sơn, bà không rét mà run, vì ông chưa bao giờ giận bà hay nhìn bà như vậy bao giờ cả, bà cũng đọc được trong ánh mắt ấy chứa đầy sự căm ghét và kinh tởm, bà không hiểu nổi tại sao ông ấy ngày càng khinh bà, trước đây ông ấy yêu bà và nghe lời bà lắm cơ mà, sao tự nhiên ông ấy lại quay ngoắt đi 180 độ là sao.
Bà Thắm không dám ho he, hay dám có thái độ như vừa rồi nữa, bà ngồi im và cố tỏ ra mình là một con người có lễ độ, Hồng nhìn thấy như vậy nó phì cười, nó thầm thì, cho bà chết, bà mà chơi tôi, tôi cũng sẽ chơi lại bà, vì nó đã nắm được điểm yếu của bà Thắm và cả của Băng nữa.
Ông Sơn và bà Thắm ra về, sau khi cuộc gặp mặt kết thúc, bố mẹ của Hồng mặc dù không muốn gả Hồng đi nhưng do ông Sơn và Trường nói tha thiết quá, mà hai nữa Hồng cũng đồng ý nên bố mẹ của Hồng đành đồng ý gả Hồng cho Trường.
Trường chưa về ngay, anh ở lại ăn cơm cùng gia đình, anh sung sướng vì từ nay Hồng chính thức được bố mẹ của anh chấp nhận làm con dâu trong nhà, anh cũng không ngờ bố của anh có thể nói được những lời đó, anh tự hỏi mình có nên tin vào những biểu hiện hối lỗi của ông ấy giành cho anh hay không, anh cũng đau lòng lắm khi biết bố anh sắp chết, mặc dù anh căm ghét bố của mình, nhưng dù sao ông cũng là người cho anh mạng sống này và đã nuôi lớn anh, nếu ông thay đổi và suy nghĩ lại, anh cũng nên cho ông có được cơhội sửa sai của mình.
Hồng đã khuyên anh nên đặt tình cảm gia đình trên hết mọi thứ, cô ấy mong anh và gia đình có thể xóa bỏ được thù hận, anh thở dài, vì anh biết chuyện này không hề dễ dàng chút nào, anh cũng muốn được sống yêu ổn, gia đình thương yêu nhau, anh không muốn đấu đá nhau nữa, anh mệt mỏi và chán chường với nó lắm rồi, anh cầu mong cuộc hôn nhân này diễn ra suôn sẻ và không có bất cứ điều gì xảy ra, nếu không anh sẽ chết mất.
Trên đường về nhà, ông Sơn ngồi trầm ngâm và không hề nói gì với bà Thắm cả, bà Thắm nhìn khuôn mặt đăm chiêu của ông chồng, bà cũng không dám nói gì, vì bây giờ bà hiểu, bà mà nói gì thì thể nào ông cũng sẽ quát bà hay đuổi bà xuống xe.
Về tới nhà, ông Sơn bảo bà Thắm:
- Tôi có chuyện muốn nói với bà…!
Bà Thắm giương mắt lên hỏi:
- Ông muốn nói chuyện gì…?
Ông Sơn đi vào phòng khách, ông bảo ông Tài:
- Chú đi gọi con Băng và thằng Hoan lại đây, tôi muốn nói chuyện với hai đứa chúng nó nữa…!
Ông Tài, dạ một tiếng và quay đi luôn, ông đến từng phòng, ông gõ cửa và nói lại những gì mà ông Sơn nói.
Nhìn ba người ngồi trước mặt mình, ông Sơn uống một tách cà phê mà ông Tài mang lên, ông liếc cả ba một cái, ông bảo:
- Hồng sắp về làm dâu ở trong gia đình này, tôi biết là ba người không hài lòng, và không muốn cuộc hôn nhân này diễn