Đọc Truyện Người Vợ Bất Đắc Dĩ Full - Truyện Teen - iuvn.wap.sh
Old school Easter eggs.
header ("Location: http://24giay.xtgem.com");
Đọc Truyện Người Vợ Bất Đắc Dĩ Full

Đọc Truyện Người Vợ Bất Đắc Dĩ Full

Đánh giá: 7/10

Bình chọn: 3574

Đọc Truyện Người Vợ Bất Đắc Dĩ Full

chai rượu nữa rồi về, anh không muốn mình tỉnh táo để suy nghĩ, anh muốn mình say để ngủ và để quên.

Anh bước sang bên kia đường, anh mở cửa, anh bước vào, anh nhìn ông chủ quán, anh bảo:

- Bác cho cháu một cái ly và một chai rượu nhé, cám ơn bác…!

Bác chủ quán nhìn chàng trai trước mặt, xem ra anh chàng này đang gặp chuyện gì buồn đây mà, ông xốt xắng bảo:

- Cậu cứ ngồi xuống đi, để tôi đi lấy…!

Anh chọn cho mình một cái bàn, gần góc của quán, anh muốn được yên tĩnh mà thưởng thức một mình, anh đang định ngồi xuống thì có một cô gái hỏi anh:

- Anh có thể nhường cho tôi chỗ này được không…?

Anh giật mình nhìn lên, anh muốn xem cô gái này là ai, tại sao lại đi tranh chỗ với anh làm gì.

Nhưng khi nhìn rõ mặt của cô gái rồi, anh kinh ngạc đến nỗi anh há hốc mồn ra mà nhìn, mắt của anh mở to ra, tay chân của anh run rẩy, anh lắp bắp nói:

- Cô…cô đây là…!

Cô gái thấy anh ta tự nhiên nhìn mình mà kinh ngạc như thế kia, cô cũng ngạc nhiên không kém, hỏi lại:

- Anh là ai, sao lại nhìn người ta với thái độ đó là sao…?
Còn mấy ngày nữa là cưới rồi, lẽ ra Hồng phải vui lên mới đúng, nhưng cái mặt của nó lại đang rầu rầu, và mắt của nó cứ nhìn xa xăm mãi.

Trong khi bố mẹ và anh chị của nó lo chuẩn bị mọi thứ cho nó, còn nó lại lang thang ngoài đường và đang đi dạo ở bờ hồ.

Nó nhìn những cây liễu đang rũ bóng xuống nước, nó buồn quá, nó đến gần và hái cho mình một cái lá, nó bước xuống những bậc thang mà người ta đã xây để cho họ rửa chân hay chỉ đơn giản là cho họ vày nước.

Nó bước xuống ngập cả gối, nó muốn đứng đây mà ngắm, mà nhìn, làn nước như đang đùa dưới chân nó, nó cúi xuống, bốc một vốc nước trong tay mình, nó đưa lên và nhìn vào đó.

Nó cứ đứng mãi như thế nếu không có tiếng gọi của ai đó.

Nó quay lại nhìn, vì giọng nói này nghe quen lắm, nó thấy bà Thủy Tiên đang bước xuống chỗ của nó, bà nhìn nó buồn buồn, bà bảo:

- Con có thể gặp Dì một chút được chứ…?

Hồng thấy trên khuôn mặt của bà tái lại và chỉ qua có mấy đêm mà bà đã già thêm mấy tuổi, nó không biết đã xảy ra chuyện gì mà bà lại lo lắng đến nỗi hành hạ bản thân như thế này.

- Có chuyện gì hay sao mà trông Dì buồn quá vậy…?

Bà Thủy Tiên mắt như xắp khóc đến nơi, bà bảo:

- Ta lên xe, và về nhà Dì đã, Dì có chuyện cần nói với con…!

Hồng ngoan ngoãn nghe lời, nó nói:

- Vâng, con đi lên ngay đây…!

Nó bỏ nắm nước xuống, rồi bước lên, do rêu hơn trơn, nên suýt nữa nó bị ngã, may mà nó không bị làm sao, tim của nó đập nhanh trong lồng ngực vì sợ.

Nó bước cẩn thận và leo lên từng bậc, nó quay lại nhìn bờ hồ một cái trước khi nó leo lên xe của bà Thủy Tiên.

Khi nó đã yên vị trên xe và cài được cái dây àn toàn, bà bảo lái xe:

- Anh lái xe về nhà tôi…!

Anh chàng tài xế, vội cho quay xe theo hướng ngược lại, chiếc xe lăn bánh trên đường, Hồng nhìn sang hai bên của chiếc xe, nó nhìn hàng cây mà nó hay đi qua hàng ngày, nó cảm tưởng là nó xắp phải tạm biệt chúng vậy.

Nó linh cảm bà Thủy Tiên gọi nó lần này là muốn nói cho nó biết, nó là ai, nó có quan hệ như thế nào với bà, và với cả gia đình của Trường mà lâu nay nó thắc mắc.

Sau cuộc gặp gỡ với bà Thủy Tiên, Hồng như người mất hồn, cơ thể của nó không còn sức sống nữa, nó gọi điện cho Trường.

- A lô, Hồng hả, em đang ở đâu thế, tại sao anh gọi cho em từ sáng tới giờ mà không được…?

Hồng khóc nấc lên, nó bảo:

- Mình hủy hôn ước đi anh, em không thể lấy anh được…!

Trường nghe Hồng nói, anh kinh ngạc đến nỗi, anh suýt nữa đánh rơi cả cái điện thoại, anh hốt hoảng hỏi:

- Em nói vậy là sao, sao tự nhiên em lại muốn hủy hôn ước với anh…?

Hồng buồn thảm quá, nó nói:

- Anh hãy quên em đi, và hãy tìm cho mình một người phụ nữ khác, em không xứng với anh đâu…?

Trường càng nghe Hồng nói, anh càng mù mờ không hiểu gì cả, anh vò đầu mình, anh nói:

- Em nói không xứng với anh là sao, không lẽ chỉ có mỗi lý do này mà em bỏ anh, chằng phải chúng ta đã nói rõ khi anh đến nhà em cầu hôn là gì…?

Hồng không muốn cho anh biết sự thật, vì làm như thế anh ấy sẽ hận bản thân mình hơn mà thôi, nên nó nói trớ đi:

- Em không hề yêu anh, mà em chỉ muốn vui đùa với anh thôi, em muốn tiếp tục cuộc chơi nhưng nay em chán rồi, nên em muốn dừng lại…!

Trường không tin những điều mà Hồng nói là sự thật vì qua thời gian anh bị bệnh rồi Hồng tới chăm sóc cho anh, anh cảm nhận được là Hồng yêu anh thật, nhưng tại sao cô ấy lại nói là không hề yêu anh và muốn trêu đùa tình cảm của anh thôi, anh hỏi:

- Em đang ở đâu, chúng ta cần nói chuyện…?

Hồng ôm lấy tim của mình, nó cố nói:

- Chúng ta không có gì cần nói với nhau cả, em mong anh hiểu cho em, và tha thứ cho em…!

Trường không hiểu gì cả, đang tốt đẹp, anh và Hồng cũng sắp đến ngày cưới rồi, sao tự nhiên Hồng đòi chia tay và hủy hôn ước với anh, chưa hết cô ấy lại không cho anh cơ hội gặp mặt để giải thích là sao.

Trường bực mình bảo:

- Anh không cần biết, nếu em mà không nói rõ cho anh biết là vì sao, anh sẽ bám theo em cả đời, và dù cho em có trốn đến nơi chân trời nào, anh cũng sẽ tìm ra em, anh không bao giờ bỏ em và cũng không bao giờ bỏ cuộc mà không biết nguyên nhân…!
Đăng và Loan tay nắm tay, cả hai cùng nhau dạo bước trên đường, Đăng trong lòng hạnh phúc ngập tràn, vì bây giờ anh đã có được Loan, tuy trong lòng anh vẫn còn thắc mắc về thái độ của Loan nhưng anh hiểu anh cần cho nó thời gian, anh tin rằng, nó sẽ nói cho anh biết khi nó muốn, anh cũng không nên ép nó làm gì.

Loan bảo Đăng:

- Mình đến ghế đá kia ngồi đi anh…!

Đăng cười bảo:

- Ừ, mình đi thôi em…!

Loan và Đăng cả hai dắt tay nhau cùng bước lại cái ghế đá gần ven hồ, họ ngồi xuống và lắng nghe hai con tim đang đập, họ đang hạnh phúc, nhưng trong lòng của Loan vẫn lo lắng và buồn phiền vì chuyện của chú Tuấn và cả chuyện Hồng quyết định lấy Trường nữa.

Nó dựa vào vai của Đăng, nó hỏi:

- Anh sẽ không buồn và không trách em khi em nói cho anh biết chuyện này chứ…?

Đăng cũng đang muốn biết nó đang dấu anh chuyện gì, nên anh trả lời nó luôn:

- Em nói đi, dù cho có chuyện gì anh sẽ cùng em gánh vác…!

Loan thở dài và bảo:

- Anh biết chuyện Hồng kết hôn với Trường không…?

Đăng buồn buồn bảo:

- Anh có đọc báo nên anh biết chuyện này, anh cảm thấy chán và lo cho Tuấn quá, vì nó nói cho anh biết là nó yêu Hồng, nay cô ấy lại đi lấy chồng thế này, anh sợ Tuấn sẽ đau khổ mất, anh không biết làm gì để an ủi nó bây giờ…!

Loan khóc nấc lên, nó nói trong nước mắt:

- Chuyện này là do em, nếu không phải tại em, Hồng sẽ không bao giờ gặp Trường và yêu Trường, anh hãy trách và mắng em đi, vì em là kẻ có tội…!

Đăng nghe Loan nói một hồi, anh chẳng hiểu gì cả, tại sao Hồng đi lấy chồng và yêu Trường lại liên quan tới Loan.

Anh nắm lấy tay nó, và lau nước mắt cho nó, anh dịu dàng hỏi:

- Có chuyện gì thì em nói ra đi, tại sao em lại là người có lỗi trong chuyện này…?

Loan nấc lên, nó nhìn Đăng với ánh mắt yêu thương và chứa trong đó có cả ngàn lời xin lỗi nữa, nó nhắm mắt lại, nó cố lấy bĩnh tĩnh và nó bắt đầu kể cho Đăng nghe chuyện nó gặp Trường như thế nào, và vì sao Hồng lại lấy và yêu Trường.

Đăng ngồi nghe, anh vừa tức giận, vừa buồn, vậy hóa

1 .. 109 110 111 [112] 113 114 115 .. 131
ĐẾN TRANG
Chia sẻ để wap ngày càng phát triển bạn nhé :)