ra tất cả đúng là do cô người yêu trẻ con của mình gây ra, nó có công khi tạo nên tình yêu cho một đôi, nhưng vì nó có một người bị lẻ loi và đang đau khổ.
Trường lái xe mà tâm trí không để ở đường mà anh để cả ở chỗ của Hồng, anh không biết là bây giờ nó ở đâu, anh gọi điện đến nhà của Hồng, bố mẹ của Hồng nói, Hồng chưa về nhà, và họ cũng không liên lạc được với Hồng.
Anh dối quá, anh không thể chờ đợi được nữa, nên anh phóng xe đi tìm, anh lái xe dọc bờ hồ, anh nghĩ biết đâu cô ấy đang lang thang ở đây thì sao.
Nhưng anh đã đi khắp cái hồ này tới hai ba lần rồi mà có thấy Hồng đâu, anh ôm đầu khổ sở, anh còn đang cố nhìn ra hai bên đường thì điện thoại của anh reo, anh mừng quá vội mở ra xem, anh tưởng là Hồng gọi nhưng rất tiếc đó là cuộc gọi của bố anh.
- Trường hả, sao con không về nhà ăn cơm…?
Trường đang buồn nẫu cả ruột, anh làm sao mà nuốt nổi, anh chán nản nói với ông Sơn:
- Bố và mọi người cứ ăn trước đi, con không ăn đâu, mà bây giờ con đang bận…!
Ông Sơn lại tưởng Trường đang ở bên Hồng, nên ông bảo:
- Con có thể đưa Hồng về đây không, bố cũng có chuyện muốn nói với hai đứa…!
Trường nghe ông Sơn nhắc tới Hồng, tim của anh nhói đau, anh cũng muốn biết Hồng ở đâu lắm, anh tự trách mình sao anh không nhận ra thái độ lạ lùng của cô ấy khi cô ấy ở bên anh, anh cứ tưởng là do anh làm cho cô ấy buồn vì anh là một thằng lăng nhăng, cô ấy lo là mai sau lấy anh sẽ khổ, nhưng bây giờ anh lại nghĩ khác biết đâu cô ấy hủy bỏ đám cưới với anh vì nguyên nhân khác thì sao.
Cô ấy ở đâu, anh tự hỏi mình ngàn lần như thế, nhưng anh cũng chịu vì anh đã phóng xe đi tìm Hồng từ sáng tới giờ mà có thấy đâu, anh nghĩ mình mà còn phải chịu đựng tình trạng này nữa, anh sẽ điên lên mà chết mất.
Ông Sơn không thấy Trường bảo nào, ông nhắc:
- Kìa con, sao con không nói gì đi…?
Trường giật mình, anh cố dấu, anh không muốn ai biết chuyện Hồng hủy bỏ hôn ước với anh cả, anh cần một lời giải thích từ Hồng anh nói bằng cái giọng khàn khàn, anh bảo:
- Dạ, Hồng không ở chỗ của con, con nghĩ bây giờ cô ấy đang đi mua sắm ở đâu đó, vì cũng sắp cưới rồi mà, cô ấy cần mua vài thứ cho mình…!
Ông Sơn nghe Trường nói vậy thì gật gù, ông gợi ý:
- Sao con không đi cùng nó, hai đứa cùng đi sắm đồ không phải là hay hơn à…?
Trường buồn lòng, anh cũng muốn như thế lắm, nhưng bây giờ cô ấy ở đâu anh cũng không biết thì mua và sắm cái gì, anh còn phải đi tìm Hồng nên anh bảo ông Sơn:
- Bố ạ, cả nhà cứ ăn cơm đi nhé, con có việc rồi, con cúp máy đây…!
Ông Sơn trước khi cúp máy, ông còn cố nói nốt câu cuối:
- Lúc nào con về nhớ mang theo cả Hồng nữa nhé, mà con có làm gì thì cũng nên quan tâm tới nó một chút…!
Trường chỉ nói một câu vâng, rồi anh cúp máy luôn, anh đút cái điện thoại vào túi, anh cho nổ máy và phóng xe đi.
Nhưng nếu anh chờ thêm một chút nữa thì anh đã gặp được Hồng rồi, vì nó đang đi trên vỉa hè cách cái hồ không xa.
Hồng đi mà hồn đã bay mất đi đâu rồi, nước mắt nó tuôn như mưa, vậy là những lo lắng của nó không hề sai, tất cả đã thành sự thật rồi.
Nó vừa đi, vừa cười và vừa khóc, nhìn nó lúc này rất giống một con điên, mà nó điên thật rồi, nó ước nó được giống như một người điên hay một người mất trí, vì khi bị điên và bị mất trí, họ sẽ không còn nhớ và coi hiện tại này là cái gì cả, với họ tất cả chỉ là mơ mà thôi.
Nhưng nó là một người bình thường, và nó đang sống, nó phải đối diện với hiện tại này, nó không muốn một chút nào, nhưng làm sao nó có thể tránh khỏi được.
Chuyện của bà Thủy Tiên như một thước phim quay chậm trong đầu của nó.
Bà Thủy Tiên đưa nó về nhà mình, bà mời nó ngồi, bà nhìn nó, bà buồn buồn, bà nói:
- Chuyện này lẽ ra, ta không bao giờ nói với con, nhưng…!
Hồng bưng ly nước cho lên môi uống, nó thấy bà buồn như vậy, nó sợ hãi, nó hỏi:
- Dì có chuyện gì hay sao, mà trông gì buồn quá vậy…?
Bà nắm lấy tay của nó, bà run run bảo:
- Con sẽ không trách ta khi ta cho con biết được sự thật về thân thế của con chứ…?
Hồng nghe Dì Thủy Tiên nói sẽ cho nó biết nó là ai, nó siết chặt lấy ta của bà, nó van xin:
- Dì làm ơn hãy cho con biết con là ai và con có quan hệ như thế nào với gia đình của anh Trường, vì lần trước khi con nói con yêu anh ấy, Dì đã có thái độ rất lạ…?
Bà Thủy Tiên lau nước mắt, bà lấy ra một tấm ảnh, bà đưa cho Hồng xem và bảo:
- Con hãy nhìn tấm hình trong ảnh ấy, xem con giống ai…!
Hồng chăm chú quan sát hai người phụ nữ trong tấm ảnh, người thứ nhất, nó biết đây là bà Thủy Tiên lúc trẻ vì Dì cũng không thay đổi gì nhiều, nhưng còn người phụ nữ thứ hai, nó giật mình vì bà ấy giống nó quá, chưa hết đôi mắt của bà ấy, đôi mắt hay xuất hiện trong giấc mơ của nó và cả cái vườn hoa kia nữa.
Nó sợ quá, nó run run hỏi:
- Người phụ nữ này là ai, và bà ấy có quan hệ như thế nào với cháu…?
Bà Thủy Tiên khóc, bà ấy bảo Hồng:
- Nó là mẹ của cháu…!
Hồng đánh rơi tấm hình xuống đất, nó không thể nào tin được, nó có gia đình cơ mà, bố mẹ của nó không phải là ông Hùng và bà Hoa hay sao, chưa hết nó còn có cả anh trai là anh Khoa nữa cơ mà, vô lý không thể nào, bà ấy không thể nào là mẹ của nó được.
Nó gương đôi mắt đầy lệ lên, nó nhìn bà Thủy, nó nói:
- Cháu không tin vì bố mẹ cháu hiện đang ở nhà, sao người phụ nữ này lại là mẹ của cháu được…!
Bà Thủy Tiên khóc, bà cho nó xem xét nghiệm ADN mà bà đã lén lấy tóc của nó, bà đem sợi tóc ấy đi xét nghiệm và kết quả là bà và nó có quan hệ họ hàng.
Nó nhìn kết quả này, nó biết là không thể nào sai được vì nó cũng học nghành y mà, nếu tất cả những điều này không phải là mơ, vậy hóa ra nó chỉ là con nuôi của bố mẹ nó và nó không có quan hệ ruột rà hay máu mủ với họ cả, nó đau quá và nó bị xốc, vì nó đang hạnh phúc, tự nhiên bây giờ nó biết nó chỉ là một đứa không nhà, được người ta nhặt về nuôi.
Nó lau nước mắt, nó hỏi:
- Vậy bố mẹ của cháu đâu, tại sao họ lại bỏ cháu…?
Mặt của bà Thủy Tiên tái lại, môi của bà run run, bà đang cố nói ra điều mà bà không bao giờ dám nghĩ tới:
- Bố mẹ của cháu chết cả rồi…!
Hồng nghe bà Thủy Tiên nói mà như bị ai đánh cái búa vào đầu, nó mở to mắt ra, cả cơ thể của nó đông cứng, lệ của nó tự nhiên chảy ra, phải một lúc lâu lắm nó mới hỏi được một câu.
- Họ chết từ bao giờ…!
Bà Thủy Tiên sụt sịt bảo:
- Bố cháu chết trước khi sinh cháu, còn mẹ cháu…!
Bà Thủy Tiên phải dừng lại vì nấc và vì cổ họng của bà bây giờ khô khốc, khó khăn lắm bà mới nói được một câu:
- Mẹ cháu mất ngay sau khi sinh cháu…!
Hồng đau khổ tột cùng, đầu tiên nó hận họ vì bỏ rơi nó cho người khác nuôi, mặc dù bố mẹ của nó hiện giờ đối xử với nó rất tốt, nhưng nó vẫn mang mặc cảm là một đứa con rơi, nay nó nghe bố mẹ nó chết cả rồi, mẹ nó chết sau khi sinh nó còn bố nó không kịp nhìn thấy mặt đứa con cũng ra đi, tại sao họ lại bỏ nó mà chết hết như thế, sao số của nó khổ như thế này, và vì sao họ không giải thích cho nó tại sao mà lại ra đi nhanh như thế chứ, nó khóc to lên, nó muốn những đau buồn của nó trôi hết theo những giọt nước mắt kia.
Dì Thủy Tiên và nó, cả hai ôm lấy nhau mà khóc, Triều đứng ở ngoài cửa nhìn vào, trên mắt anh cũng có hai giọt lệ, anh thở dài, anh quay