c hạnh phúc và có thể mỉm cười được như xưa, nếu được như thế là em mãn nguyện lắm rồi, nên em xin chị đấy, hãy giúp em chị nhé…!
Cúc thở dài bảo:
- Được rồi, chị sẽ giúp em…!
Hồng mừng quá, nó bảo chị nó:
- Em cám ơn hai anh chị nhiều lắm…!
Cúc đỏ mặt, nó khẽ trừng mắt lên nhìn Hồng một cái nhưng nó không nói gì.
Từ hôm đó Cúc và Tuấn thành một cặp tuy trên danh nghĩa là giả vờ yêu nhau, họ đều yêu quý Hồng nên mới làm vậy, nhưng khi ở bên nhau cả hai đã tìm cho mình được nhiều điểm chung, họ càng ngày càng thân thiết hơn, và hình như họ yêu nhau thật thì phải.
Người đau khổ và tan nát nhất vẫn là Trường, anh có đi qua nhà Hồng nhiều lần nhưng không dám vào, và mân mê cái điện thoại của mình nhiều lần nhưng không dám gọi, anh uống rượu và lao vào làm việc nhiều hơn bình thường, anh nghi ngờ Hồng và Tuấn là một cặp, nhưng trong lòng anh vẫn còn một chút hy vọng mong manh là nó không phải.
Nhưng đập vào mắt anh kia là Hồng và Tuấn tay trong tay, cười đùa hạnh phúc cùng nhau đi dạo bờ hồ.
Trường bóp chặt cái vô lăng tay lái, mắt của anh như có lửa, anh định xông ra cho đôi tình nhân kia vài cái tát, và hỏi Hồng tại sao lại làm như thế với anh, nhưng anh cố nén lại, anh không muốn là kẻ phá vỡ hạnh phúc của người khác, mặc dù cô ấy phản bội anh để chạy theo một người đàn ông khác nhưng cô ấy đã cứu anh hai lần, anh nên vì cái ơn kia mà tha thứ cho cô ấy.
Nhìn nụ cười trên môi của Hồng, nước mắt của anh chảy ra, cô ấy chưa bao giờ cười như thế khi ở bên anh, cô ấy lúc nào cũng lo lắng và thở dài, còn khi ở bên cái tên Tuấn kia, cô ấy hạnh phúc quá, nhìn cô ấy xem, vui vẻ, cười nhiều, mắt lúc nào cũng long lanh.
Anh ước giá mà anh được thay thế cho Tuấn, nhưng thôi đành câm lặng, anh không còn đủ dũng cảm để mà nhìn tiếp nữa, anh cho xe quay đi, anh lau nước mắt của mình, lúc này anh cũng chẳng còn ai để mà san sẻ nỗi buồn và đau khổ ở trong lòng.
Anh cũng muốn uống rượu cho say và cho quên đi nỗi đau này, thôi thì tạm biệt tình yêu của anh, anh chúc em sống hạnh phúc.
Anh tìm cho mình một cái quán, anh vừa bước vào là có người theo anh ngay, anh ngẩng lên xem là ai.
Anh vừa nhìn thấy người con gái trước mặt mình, anh cảm thấy toàn thân như đang đeo thêm đá, tại sao cô ta không biến đi cho anh nhờ, đàn bà là những kẻ đầy ghê tởm, suốt đời họ chỉ biết lừa dối anh và cười trên nỗi đau của anh mà thôi, họ tàn nhẫn quá.
Ngay cả Hồng, người mà anh yêu thương, anh đã trao hết cả linh hồn, niềm tin của mình cho cô ấy nhưng cô ấy cũng vẫn ngoảnh mặt mà đi, anh có nên cướp cô ấy lại không, nhưng anh nhớ lại những lời mà cô ấy nói, cái gì mà kinh tởm khi ở bên anh, anh đã làm gì mà cô ấy khinh ghét anh đến thế, anh đã làm sai điều gì mà cô ấy bỏ anh, và anh thua kém Tuấn ở điểm nào mà Hồng không chọn anh mà lại chọn Tuấn.
Trường gọi cho mình mấy chai bia và mấy cái ly, anh bắt đầu uống, anh cũng chẳng quan tâm Băng có ngồi trước mặt anh hay không.
Băng ngược lại rất thích thú khi cuộc tình này tan vỡ, vì cô ta không cần phải giở thủ đoạn ra mà cái đám cưới kia cũng tự tan.
Cô ta cười thầm ở trong lòng, và nhìn Trường uống như điên, trong ánh mắt của cô ta hiện lên một ánh mắt đen tối, cô ta khích bác Trường.
- Anh là một thằng hèn, sao anh không cho con nhỏ đó mấy cái tát hay ít ra anh cũng nên làm một cái gì đó chứ, tại sao lại ngồi đây uống rượu giải sầu là thế nào…?
Trường uống thêm hai ly rượu nữa, anh cười khẩy bảo:
- Sao cô đi khuyên người khác mà không khuyên ngay bản thân mình…?
Băng chẳng quan tâm vì cô ta làm thế này là có mụch đích, khi mụch đích chưa hoàn thành làm sao cô ta để cho Trường yên được, nên mấy lời nói móc của anh không hề có tác dụng với con người lì lợm và băng giá của cô ta.
Băng nói với cái giọng thương hại.
- Anh tưởng là anh hơn tôi sao, anh cũng chỉ là một tên hèn mọn, anh không hề có dũng khí đối diện với cuộc đời này, anh là thằng ngu khi đi yêu con nhỏ đó, ngay từ đầu tôi đã nói cho anh biết nó là một con bé hai mặt và nó đã yêu người khác rồi thế mà anh lại không tin, nay anh đã sáng mắt ra chưa…?
Trường càng nghe Băng nói lại càng đau, anh lại càng uống nhiều hơn, anh uống như chưa bao giờ được uống.
Băng nhìn Trường mà mừng thầm ở trong lòng, tuy cách này hơi bỉ ổi nhưng nếu không làm như thế này, cô ta sẽ không bao giờ có được Trường cả.
Cô ta mỉm cười và rót thêm rượu cho Trường, cô ta ra vẻ là người biết điều, cô ta bảo:
- Anh uống thêm đi, em hy vọng sau khi anh tỉnh lại anh sẽ quên được con nhỏ đó…!
Trường nghe cô ta nói, anh kinh ngạc, cô ta mà cũng quan tâm tới anh sao, ha ha ha, thật nực cười, cô lại muốn gì ở tôi đây, cô muốn tôi cưới cô sao, quên đi nhé, nhưng cái đầu của anh đau quá, anh không thể nào chịu nổi được nữa rồi.
Anh lấy tay bóp chán, đau quá, anh làm thêm hai ly nữa, anh lảo đảo đứng lên vì anh đã say thật rồi, nhưng anh không quên được Hồng mà ngược lại anh càng nhớ Hồng hơn.
Anh cười đau khổ, anh ngồi xuống, anh lấy rượu, anh mở nắp và anh nghĩ anh sẽ uống cho bằng hết số rượu này thì thôi, nếu có thể vì rượu mà anh chết ở đây cũng được.
Anh gục xuống bàn vì sức chịu đựng của anh có giới hạn, Băng thích thú ngắm con mồi của mình đã xa vào bẫy, cô ta thì thầm vào tai Trường.
- Tội nghiệp cho anh quá, anh đứng có trách em nếu em làm điều này với anh…!
Cô ta cố gắng đỡ Trường dậy, và đang định dìu Trường đi ra cửa, nhưng có một người con nhanh hơn.
Hồng quát:
- Buông anh ấy ra, cô làm đang định làm cái gì thế hả…?
Băng giật mình quay lại, cô ta há hốc mồm ra mà nhìn Hồng, cô ta lắp băp hỏi:
- Tại sao cô lại ở đây, tôi tưởng cô đang đi cùng tình nhân của mình chứ…?
Hồng không thèm bảo nào, nó hất tay của Băng ra khỏi người của Trường, nó sợ hãi hỏi Trường.
- Anh ơi, anh có bị làm sao không…?
Nhưng Trường đã say quá rồi, anh không còn biết cái gì nữa cả.
Hồng cũng đang đi ngang qua đây khi nó thấy anh bước vào cái quán này và nó trông thấy cả Băng nữa, mặc dù nó không muốn gặp mặt anh, nhưng nó không muốn Băng lại gần Trường, vì nó sợ anh sẽ khổ khi bị Băng lợi dụng.
Nó lén lút theo sau, và ngồi khuất ở đằng sau của cái quán, nó muốn nghe xem cô ta định nói gì và định làm gì với Trường.
Nó ngồi nghe những lời khích bác của Băng giành Trường mà điên tiết, nó gồng mình lên vì tức, cô ta là ai mà dám làm điều đó với nó, cô ta muốn gì khi khích bác Trường như vậy.
Nó cố chờ xem cô ta sẽ làm gì tiếp theo, nó thấy ánh mắt của cô ta nhìn Trường rất giảo hoạt và có một cái gì đó đầy đen tối.
Nó nhìn Trường uống rượu như điên, trong lòng của nó đau nhói, nó muốn chạy ra và bảo anh đừng uống nữa, nhưng nó không có dũng khí để làm điều đó, biết đâu anh càng gặp nó, anh ấy càng uống rượu nhiều hơn thì sao, nó đành lau giọt lệ trên má, và cố nén lòng lại mà nhìn anh.
Nó nghe được những lời thì thầm của Băng giành cho Trường, nó kinh hãi nhận ra mụch đích của Băng, cô ta muốn đặt Trường vào chuyện đã rồi đây mà, thật kinh tởm, nó không kiềm lòng được nên mới chạy ra thế này.