Đọc Truyện Người Vợ Bất Đắc Dĩ Full - Truyện Teen - iuvn.wap.sh
Polaroid
header ("Location: http://24giay.xtgem.com");
Đọc Truyện Người Vợ Bất Đắc Dĩ Full

Đọc Truyện Người Vợ Bất Đắc Dĩ Full

Đánh giá: 7/10

Bình chọn: 3595

Đọc Truyện Người Vợ Bất Đắc Dĩ Full

Hai bố con ông Hùng quan sát từng cử chỉ của bà Hoa mà không hiểu ra làm sao cả.

Khoa thì cứ tưởng mình sẽ bị mẹ hạch tội đến nơi, con ông Hùng thì lại nghĩ mình phải tìm cách nào đó vừa an ủi cho bà vợ vì cái ước muốn kia, và làm cho Khoa tỉnh ra để mà còn lấy vợ, nhưng có phải là hai bố con ông đang nhầm lẫn không…?

Thấy hai bố con ngạc nhiên tròn xoe mắt nhìn mình, bà gắt:

- Sao không còn uống đi, nhìn cái gì nữa…!

Ông Hùng và Khoa thấy thế, vội vàng hai người cầm ngay lấy một ly rượu trước mặt, đưa lên môi uống một ngụm, ngon thật vừa lạnh lại vừa thơm, sảng khoái quá.

- Ngon…! Ông Hùng sung sướng nói.

- Rượu ngon…! Khoa nói theo.

Chờ cho hai người dứt, bà Hoa mới giương mắt lên nhìn hai bố con hỏi:

- Hai người có biết hôm nay tôi muốn nói gì không…?

Ông Hùng nghĩ cái bà này rõ thật là bắt bí người ta không bằng, tôi có phải là thánh đâu mà biết đươc bà nghĩ cái gí, đúng là chơi khó nhau mà.

Còn Khoa thì sợ nhỡ mẹ mình lại ra độc chiêu để ép anh nữa thì tiêu, không biết chiến thuật mà mẹ sẽ dùng với mình là gì nhỉ…?
Hai bố con hai ý nghĩ khác nhau nhưng đều tò mò muốn biết, xem ra bà Hoa rất giỏi trong chuyện này, bà thích làm cho người ta phải căng ra để mà nghe bà nói, như thế mới hấp dẫn chứ.

- Bà nghĩ gì ai mà biết, nói gì thì nói đại đi làm cho người ta chết vì chờ…! Ông Hùng sốt ruột nói.

- Có chuyện gì hả mẹ…! Khoa cũng hỏi theo.

Bà Hoa không nói vội, bà nhấp từng ngụm rượu một, mặt mà đầy thỏa mãn, chắc là bà đang nghĩ đến cái gì đó hạnh phúc lắm, nên trên mặt bà mới biểu hiện hết ra như thế.

Ông Hùng và Khoa thì căng mắt ra mà nhìn, hai người có cảm tưởng là mình đang ngừng thở, thậm chí họ có thể nghe được cả tiếng tim đập của nhau, họ đang ở giai đoạn quan sát địch thủ hay sao ấy.

Cuối cùng thì cái giờ chờ đợi trong thấp thỏm cũng qua, bà Hoa nói luôn:

- Chiều mai tôi mời bạn của tôi tới nhà mình chơi, nhưng mà thấy bất tiện quá nên chúng ta đi ăn nhà hàng…!

- À…! Cả ông Hùng và Khoa đều đồng thanh lên tiếng.

- Thế mà bà làm cho tôi tưởng là có chuyện gì, cái bà này rõ thật…? Ông Hùng tức vì bà Hoa làm cho ông hụt cả hơi vì tò mò.

Bà mỉm cười không nói, hình như chuyện đâu chỉ đơn giản có thế, nhìn ánh mắt bà Hoa là biết.

- Mà bà bạn của bà tên là gì nhỉ…? Ông Hùng hỏi có vẻ quan tâm.

- Bà ấy là Thu Trang, ông quên rồi à, cô bạn thời phổ thông của tôi mà có lần đến nhà mình chơi ấy…!

- Lạ nhỉ, tôi tưởng cô ta đang ở bên Đức cơ mà, sao lại đến nhà ta chơi được…? Ông Hùng hỏi.

Bà Hoa giải thích:

- Nó mới về nước được bốn hôm rồi, hôm qua nó gọi điện thoại cho tôi, chúng tôi đã nói chuyện với nhau rất lâu, mà cũng đã hơn 10 năm rồi còn gì, tôi và nó không gặp lại nhau nên tôi mới có ý này…!

- Bà nói như vậy cũng đúng, nhưng bạn của bà tôi nhất định phải đi hay sao…? Ông Hùng hỏi.

- Tất nhiên rồi, bạn của vợ thì cũng như là bạn của chồng mà…! Bà nói với cái giọng hờn dỗi.
Khoa ngồi nghe bố mẹ nói anh chẳng hiểu gì cả, chỉ vì cô bạn của mẹ anh về nước mà bà gọi anh ra đây, làm cho anh chờ nãy giờ, anh nghĩ hôm nay lại bị mẹ anh quát hay mắng nữa chứ, may quá, thôi thì mình chuồn về phòng đây, có một đống công việc đang chờ mình, mẹ mình đúng là chơi ác, làm cho mình lo lắng chết đi được, cứ tưởng ngày tận thế đến nơi.

Khoa chưa kịp mở miệng xin phép lên phòng thì…

- Khoa và con Hồng hôm ấy cũng phải đi…!

- Tại sao thế hả mẹ, bố mẹ và em Hồng đi được rồi, sao nhất định phải có cả con…? Khoa cãi.

- Vì chuyện này liên quan tới con mà…! Bà Hoa giải thích.

- Tại sao lại liên quan tới con, bạn của mẹ chứ có phải bạn của con đâu, mà con cũng có gây gì thù oán đâu mà phải gặp để giải thích…! Khoa tức nên nói bướng.

- Thằng kia mày ăn nói thế hả, tao bảo mày đi thì mày phải đi…! Bà ép Khoa.

Khoa thấy mẹ mình vô lý quá, sao bà lại bắt anh đi làm cái chuyện này chứ, đúng là bực cả mình, mai chủ nhật mình muốn được ở nhà ngủ, khó khăn lắm mới có một buổi mà mẹ mình lại không hiểu cho, tự dưng bắt mình đi gặp một bà lạ hoắc, cứ cho là mình đã gặp bà ta đi thì lúc đó mình cũng còn quá nhỏ có nhớ gì đâu, thật là hết biết.

Thấy thằng con trai thừ người ra không nói gì, bà lại càng điên tiết, bà quát:

- Thế nào mày có đi không…?

- Nhưng ít ra mẹ cũng phải cho con biết lý do chứ…! Khoa cũng tức nên hơi to tiếng.

Mặt bà Hoa tươi lên bà hỏi:

- Con còn nhờ con bé Đoài chứ…?

- Đoài là ai…? Anh thờ ơ hỏi.

Bà Hoa muốn tức hộc máu khi nghe thằng Khoa nó trả lời, cái thằng chết tiệt này, ngay cả con bé đó mà nó cũng quên. Bà gắt Khoa:

- Con bé nhà bác Trang chứ còn ai nữa, không phải lúc bé hai đứa hay chơi với nhau à…?

Khoa cố nhớ xem cái con bé Đoài này là ai, à thì ra là con bé đó, anh nhớ lúc mình còn nhỏ hay bị con bé đó đánh, anh đường đường là một thằng đàn ông thế mà bị một đứa con gái tối ngày nó bắt nạt anh, anh đã bị nó đánh không biết bao nhiêu lần, nhưng không lần nào anh dám méc bà Hoa cả, anh sợ bà sẽ chê cười anh, cái vết sẹo ở chân của anh cũng là do con nhỏ đó…Nhớ đến đầu thì anh sợ đến đó, ấn tượng cho con nhỏ đó quá lớn với anh thì phải, không biết bây giờ cô ta thế nào, có khi trở thành ác quỷ rồi cũng nên, ai cũng được nhưng mà cô ta thì không.
- Con bé ác độc đấy hả, mẹ đi mà đi một mình…! Khoa hét lên.

Tự dưng anh cảm thấy tức nên anh cũng tức luôn cả bà Hoa, ai bảo mẹ anh bắt anh phải đi gặp con nhỏ đó làm gì, nhớ lúc nhỏ anh vẫn thường hay gặp ác mộng vì con nhỏ đó, nó đã đẩy anh ngã xuống cái hố có gai, làm cho bị xước một bên chân, cái vết cào xâu hoắm ấy đã gây ra cho anh vết xẹo thế này đây, từ đó anh đâm ra sợ, anh luôn tìm cách tránh mặt nó, cho đến khi nó đi theo bố mẹ nó ra nước ngoài sống thì anh cũng quên nó luôn, không phải là anh cố quên nó.

Bà Hoa quát:

- Mày không đi cũng không được, con gái người ta ngoan hiền, xinh đẹp và đoan trang như thế, vậy mà mày dám chê bai người ta là sao…?

Ông Hùng cũng không hiểu nên cũng nói vào:

- Khoa, con cũng hơi quá đấy, thôi nghe lời mẹ mai đi gặp người ta đi…!

- Nhưng…!

Bà Hoa điên tiết nghĩ dù có phải dùng xe tải để lôi nó đi bà cũng sẽ làm.

- Mày còn cãi nữa hả, nói cho mày biết mẹ đã quyết rồi, mà tao với bà ấy cũng đã bàn đến chuyện của hai đứa, mày nên chuẩn bị đi là vừa…!

- Cái gì…!

Khoa quát to lên, anh không còn tin vào tai mình nữa, chỉ gặp cô ta thôi anh đã có cảm giác khủng khiếp rồi, người anh có bao nhiêu cái lông thì nó đều đang dựng đứng lên cả, thề mà phải sống với cô ta cả đời ư…? Trời ơi, thà là con chết, anh nghĩ mình nên đào sẵn cho mình một cái huyệt, vì anh không chết vì tức mẹ mình, cũng bị con nhỏ chết tiệt kia nó hại chết, mặt anh buồn như đưa đám vậy.

- Sao mẹ lại tự dưng quyết định cuộc đời của con vậy, mà có biết làm như vậy là gia trưởng lắm không…? Khoa ức quá nên hét mẹ anh lên như thế.

Còn bà Hoa cũng tức nhưng bà bình tĩnh bảo:

- Đấy là tại mày, ai bảo không chịu đi kiếm vợ, nên tao mới phải đi kiếm hộ cho mày…!

- Con đã nói là để từ từ rồi mà…! Khoa cãi.

- Thế bao giờ hả thằng kia…! Bà Hoa quát.

Khoa bí quá anh chẳng biết chả lời mẹ anh như thế nào cả, không lẽ lại hứa cuội nữa, đúng là bị ép vào đường cùng mà.

Thấy

1 .. 28 29 30 [31] 32 33 34 .. 131
ĐẾN TRANG
Chia sẻ để wap ngày càng phát triển bạn nhé :)