Đọc Truyện Người Vợ Bất Đắc Dĩ Full - Truyện Teen - iuvn.wap.sh
The Soda Pop
header ("Location: http://24giay.xtgem.com");
Đọc Truyện Người Vợ Bất Đắc Dĩ Full

Đọc Truyện Người Vợ Bất Đắc Dĩ Full

Đánh giá: 7/10

Bình chọn: 3602

Đọc Truyện Người Vợ Bất Đắc Dĩ Full

những thằng bạn học trong lớp của nó mà anh biết ra, còn giọng của tên này thì anh chưa nghe bao giờ nghe thấy, hay là bạn trai của nó, nhưng mà không phải thằng Quân mới là người yêu của nó hay sao…?, anh nhìn lên màn hình thì hiện lên cái tên Tuấn – “Ác Quỷ”.
Xem xong anh cũng phải giật mình, sao con em mình nó ghi tên của ai mà khiếp thế nhỉ…?, anh phải hỏi cho ra lẽ mới được.

- Xin hỏi ai đấy…?

Khoa chờ đầu dây bên kia chả lời mình mà cũng cảm thấy hồi hộp, nếu như thằng này mà là bạn trai của nó nữa, thì con nhỏ nhà này đúng là hết biết, trong khi anh nó chẳng có ai thì nó lại chơi nguyên hai thằng, ha ha ha…hay thật, bố mẹ mà biết thì…

- Xin hỏi đây có phải số của Hồng không…?

Cái thằng này rõ là vô duyên gọi cho người ta rồi, có gì thì nói đại đi hay là nó thấy mình nghe máy nên nó mới tưởng lầm.

- Đúng rồi, mà anh là ai…? Khoa hỏi.

- Tôi là…!

Đến bực cả mình, chắc thằng này bị dở hơi rồi, nó ngay cả là ai cũng không biết, thế mà dám gọi điện làm phiền mình, chắc đây không phải là bạn trai của con Hồng, nhưng mà anh ta là ai nhỉ, thôi quan trọng quái gì, đó là chuyện của con Hồng, mình phải xạc cho anh ta một hồi cho bõ tức, ai bảo anh ta gọi đúng lúc mình cáu làm chi, mà anh ta lại là bạn của con Hồng nữa.

- Này anh kia, anh đang trêu tức tôi đấy, gọi điện cho người ta thì cũng phải cho người ta biết mình là ai chứ, bộ bị điên hả…? Khoa quát.

Thật là hả dạ, ha ha ha…cho anh chết, tôi nói thật đừng có ngu mà đi thân với em gái tôi, anh có biết nó hay là không biết, tôi cũng chẳng quan tâm, mặc xác anh.

Đó là lúc Tuấn gọi điện cho Hồng, thật tội nghiệp cho anh đang héo khô ở trong lòng thì lại đi dây vào anh em nhà này.

Đúng lúc đó con Hồng cũng tắm xong nó thấy anh nó đang cầm điện thoại của mình, mà cái vẻ mặt thì có vẻ sung sướng thỏa mãn lắm, nên tò mò nó hỏi:

- Ai gọi cho em đấy…?

Khoa nhìn thấy nó là tức nên anh bảo luôn:

- Ai mà biết, anh nghĩ là cái thằng điên nào đấy…!

Hồng cũng định lấy lại cái điện thoại xem ai gọi cho mình, nhưng nghe anh nó nói là đàn ông thì nó sợ quá, biết đâu là tên Quân hay là tên Tuấn thì sao, nên nó bảo anh nó:

- Nếu thế thì anh cúp đi còn để đó làm gì…?

Khoa ném cái điện thoại của con Hồng sang bên cạnh mà quên không bấm nút đỏ nên mới có chuyện khôi hài xảy ra.
Khoa đứng dậy anh đi vào phòng tắm thì trời ạ, con nhỏ em gái của anh nó dùng xong nó cũng không khóa nước, bàn chải đánh răng, sửa rửa mặt, và xà bông tắm của nó vứt lung tung, vừa bực mình vừa tức, anh phải nhặt và quén gọi chúng sang một bên, xong đâu đấy anh cũng rửa mặt mình cho tỉnh ngủ.

Bước ra cửa phòng tắm thì anh một chút nữa thôi là ngã xuống nền nhà, rõ khổ gạch thì là gạch bông, vừa chơn lại vừa bóng mà cái con em chết tiệt của anh, tóc của nó lại đang rõ nước ròng ròng thế kia, thế có tức không chứ.

Khoa lôi nó vào phòng tắm anh bảo nó:

- Dẹp hết đồ của cô về, và chuẩn bị lau sàn nhà cho tôi…!

- Tại sao em phải lau…?

Chỉ mấy cái vũng nước mà con nhỏ này tạo ra anh bảo:

- Đã nhìn thấy chưa, còn không biết điều mà làm đi.! Khoa quát.

Nó định vênh cổ lên cãi anh nó, nhưng mà anh nó nói đúng, thôi thì lau đi vậy, nó tìm cái giẻ lau nhà, nhưng mà bà Hoa lại để nó ở nhà kho rồi, bây giờ mà xuống lấy thì nó không muốn nên:

- Anh à để lúc nữa em lau được không…? Nó ngọt ngào bảo.

Có lẽ nghe cái giọng của nó nên anh cũng đã hơi xiêu lòng, nhưng mà trong đầu anh nghĩ phải quát lên cho nó biết, nếu không lần sau nó mà tái phạm nữa thì tiêu đời mình rồi còn gì, lúc nãy mình mà không nhanh chân thì thế nào…anh đang hình dung ra cảnh cả người bị quấn đấy băng, hay là bị bất tỉnh nhân sự, kiểu đó thì chỉ có nước dọn vào bệnh viện ở luôn, giọng của anh bảo nó có lúc trầm có lúc bổng.

- Ừ, Nhưng mà em tắm phải lau người và tóc đi chứ, sao lại để ướt nhẹp thế này…?

Đoạn đầu thì anh nhẹ nhàng với nó ra vẻ là một người vị tha, nhưng đoạn sau thì anh gắt lên, anh muốn cho nó nhớ lần sau mà chừa, đúng là đồ hậu đậu, chỉ mình nó chết thôi, tại sao nó lại muốn lôi cả mình vào nữa, con ranh con…!

Hồng nghe anh mình nói mà tức điên lên, hứ, cứ tưởng anh ngon ăn lắm, đừng có mà lên mặt dạy đời tôi, thế là với một cái giọng không kém nó cũng quát luôn anh nó:

- Kệ người ta, ai khiến anh mà anh mắng hả…?
Hồng và anh nó chạy lòng vòng quanh cái phòng, bà Hoa đi ngang qua cửa nghe thấy thế chỉ còn nước thở dài, đến là mệt với hai cái đứa này đánh nhau chán rồi lại đùa nhau không ra làm sao cả, bà lắc đầu bỏ xuống lầu, bà cần nấu bữa sáng cho cả nhà.

Khoa túm được Hồng, anh định dơ tay lên đánh nó, nhưng anh sợ nó lại dở chiêu cũ ra, anh mà phải nghe mẹ anh ca bài ca vào sáng sớm này nữa thì còn đâu cuộc đời của anh, tối hôm qua là đã đủ lắm rồi, vì thế thay vì đánh nó thì anh lấy tay cù ni nó làm cho nó cười lên sặc xụa.

- Đừng mà, nhột em ha ha ha…!

Họ cứ diễn như thế mà quên mất cái điện thoại của mình, cuộc điện thoại vừa rồi vẫn chưa kết thúc, hai anh em đùa nhau, cười lên sung sướng, con Hồng nó bị anh nó làm cho phát điên lên vì cười, nó ngã cả ra giường, anh nó cũng không tha, anh nghĩ mình phải làm cho nó khóc lên xin anh tha thì thôi, tiếng cười của con Hồng trong trẻo quá mà cái điện thoại của nó thì lại ở ngay bên.

Nếu nó mà biết có người đang nghe nó nói và đang nghe nó làm gì thì nó sẽ không làm như vậy hay ít ra nó cũng tắt máy đi, xem ra cái xố của nó đúng là khổ, bị mọi người hiểu lầm là bạn gái của Quân, rồi thành vợ của anh ta, bây giờ nó lại bị anh chàng Tuấn hiểu lầm nó là một con người xấu xa, anh ta đang nghĩ nó là quỷ đội lốt thiên thần, có lẽ càng ngày anh ta càng khinh ghét nó, trong khi nó vẫn cứ vô tư cười đùa, vì nó là như thế mà.
Lái xe một hồi mà vẫn chưa đến được nơi mà thằng Đăng nó bảo, Tuấn đã bực cả mình, đã vậy giao thông lại như thế này, thế thì bao giờ mình mới thoát ra được đây, thôi thì gọi điện cho thằng Đăng bảo nó chờ thêm vậy, nếu không tí nữa tới nó lại cho anh ăn chửu thì khổ.

Rút cái điện thoại trong túi áo ra, anh bấm số của nó, cho máy áp lên tai, anh chờ, quái nhỉ rõ ràng là có tín hiệu mà sao thằng này nó lại không bắt máy.

Anh phải gọi lại hai ba lần như vậy thì nó mới chả lời anh.

- A lô, Tuấn hả, mày đến đâu rồi…?

-…?

- Cái thằng kia, mày câm hả, tao hỏi sao mày không chả lời…?

- Dạ, chẳng qua là con nghĩ bố đang làm gì, hay là đang ngắm ai mà con gọi cho bố nãy giờ bố không bảo con thế nào…? Anh mai mỉa.

Có lẽ nó bị xốc hay sao mà một lúc sau nó mới bảo anh.

- Con ngoan, bố đang hít gió ở đây, mà mắt bố thì đang nhìn mấy em phục vụ, con thông cảm…! Nó cũng mai mỉa lại.

- Cái thằng khốn kia, mày bảo ai thế hả…? Anh tức quá nên quát lên trong máy.

- Chứ không phải do mày gọi tao là bố à…! Đăng chả lời.

- Ha ha ha…! Tiếng của thằng Đăng.

Tuấn tức nghẹn cả họng, nó nói đúng ai bảo anh ngu mà làm gì, tự nhiên lại đi gọi nó là “bố”, cũng phải do anh tức nó quá mà, cái thằng chết tiệt.

- À mà Loan về chưa…? Đăng hỏi.

- Mày nói cái quái gì thế hả, không phải là hai anh chị đi cùng nhau sao, mày chưa về thì nó làm sao mà về, đừng nói với tao là hai đứa giận nhau nên anh đi đường anh, chị đi đ

1 .. 30 31 32 [33] 34 35 36 .. 131
ĐẾN TRANG
Chia sẻ để wap ngày càng phát triển bạn nhé :)