n luôn phá hai anh vậy hả?
- Con xin lỗi. – Tiểu Nguyệt nấc lên từng hồi.
- Mẹ, là con hư. Mẹ đừng mắng Tiểu Nguyệt. Tiểu Nguyệt ngoan lắm, Tiểu Nguyệt không phá con. – Một đứa vội nói.
- Là con hư, con trêu Tiểu Nguyệt trước, mẹ dừng la Tiểu Nguyệt.
Nguyên bật cười, ôm hai đứa con trai vào lòng:
- Thôi em. Con nó còn nhỏ mà. – Nguyên dễ dãi
- Là anh tập hư chúng thì có. Suốt ngày gây nhau, ai chịu cho nỗi chứ?
Bà Ngân Mỹ là người đầu tiên tỉnh dậy sau cơn choáng bất ngờ này.
- Chuyện này là sao?
Bà nói gần như quát làm ba đứa trẻ giật mình lấm lét nhìn bà:
- Mẹ đừng làm tụi nó sợ – Nguyên cười – tụi nó khóc là không ai dỗ được đâu.
- Tụi nó là… – Bà Dương ướm lời.
- A, em biết rồi – Khánh reo – Anh chị nhận con nuôi hả?
- Chứ còn cách nào khác đây? – Phương mỉa mai – Cô ta thì làm sao mà sanh con chứ? Anh hay thật đó Nguyên, con mình thì không lo, đi nuôi con người khác.
Nguyên lờ đi như không nghe thấy lời nói của Phương:
- Thái, Nhật. Qua đây với ba nào.
Hai đứa trẻ vội lẫm chẫm chạy qua chỗ Nguyên, mỗi đứa ngồi vào một bên trái phải của Nguyên.
- Cả nhà xem giùm con, coi tụi nó giống ai.
Cả bốn người cùng nhìn chăm chú vào ba cha con. Ông Vũ khẽ nói:
- Giống hệt thằng Nguyên lúc còn nhỏ.
- Thì con con mà. – Nguyên cười tươi
- Chết anh hai nha. – Khánh la lên – Anh dám… rồi bắt chị hai nuôi con anh hả?
Khánh nhanh miệng làm Minh vội vàng dùng tay bịt miệng cô lại:
- Ao ong o em ói? ( Sao không cho em nói?) – Khánh trừng mắt nhìn Minh, ậm ừ.
- Em bớt nói vài câu cũng không ai nói em câm đâu. – Minh cáu.
Nguyệt bật cười khúc khích. Ông Tùng nhăn nhó:
- Chuyện là sao đây Nguyệt. Thằng Nguyên dám làm vậy hả?
Nguyên trợn mặt chưa kịp thanh minh thì Nguyệt đã bụm miệng chạy xuống bếp. Nguyên vội vàng chạy theo Nguyệt làm cả nhà nhìn theo. Tiểu Nguyệt mếu máo:
- Mẹ bệnh rồi.
- Mẹ không bệnh – Thái và Nhật cùng nói
- Mẹ bệnh rồi. Mẹ bị ói giống như lúc Tiểu Nguyệt ốm mà. – Tiểu Nguyệt cố cãi.
- Không phải. – Thái nói – Ba nói mẹ sắp có em bé.
- Phải đó, ba nói chúng ta sắp có em, Tiểu Nguyệt sắp làm chị, Tiểu Nguyệt phải ngoan, không được hư nữa.
- Tiểu Nguyệt không hư mà. – cô bé òa khóc.
- Ba cái đứa này, hở ra là gây nhau. – Nguyên bế Nguyệt ra mắng.
Tiểu Nguyệt bò vào lòng Nguyệt khi Nguyệt đang dựa vào người Nguyên mệt mỏi:
- Mẹ bệnh hả mẹ – Cô bé nhât quyết chứng minh mình không sai.
- Đã bảo mẹ sắp có em bé mà. – hai cái miệng cùng nói.
Nguyên lắc đầu ngán ngẩm, gọi lớn:
- Bé hai, bé ba.
- Dạ. Anh Nguyên – hai cô bé tuổi mười lăm mười sáu chạy từ ngoài vào.
- Đưa em lên lầu chơi. Phòng đầu tiên, bên trái cho người lớn nói chuyện.
Hai cô bé dạ ran rồi quay qua dỗ dành ba đứa trẻ. Thái và Nhật nhanh chóng nắm tay một cô bé đi lên lầu, còn Tiểu Nguyệt mè nheo:
- Chị phải bế Tiểu Nguyệt cơ.
- Được rồi. Chịu em luôn – cô bé phì cười bế Tiểu Nguyệt lên lần.
Chờ tiếng huyên náo do ba đứa trẻ gây ra giảm hẳn, Nguyên mới quay qua nhìn ba mẹ của mình:
- Tụi nó là Nguyên Thái, Nguyên Nhật và Tiểu Nguyệt, con của con và Nguyệt. Sinh ba, gần bốn tuổi rồi đó ạ.
- Cái gì? – cả bốn người cùng Khánh, Minh, Phương và ba mẹ cô ta giật thót.
- Tại sao lại như vậy được? – ông Tùng cau mày – không phải ngày đó bác sĩ đã nói…
- Con nghĩ đó là chuyện riêng của gia đình chúng ta, không nên có người ngoài ở đây đúng không ạ? – Nguyên ngắt lời ông Tùng quay nhìn Phương và gia đình cô ta. Họ vẫn chưa kịp hiểu mọi chuyện.
- Ngày mai, tôi và cô cùng đưa con bé đi bệnh viện. Nếu nó thật là con tôi thì tôi sẽ chịu trach nhiệm chu cấp cho nó, còn không thì tôi sẽ đưa cô ra tòa với tội phá hoại gia cang người khác.
- Anh… chuyện này mà rùm beng lên thì anh cũng chả còn mặt mũi nhìn ai đâu? – Phương gằn.
- Cô cho rằng tôi coi trọng chuyện đó ư? – Nguyên cười khẩy. – tôi là đàn ông, sao cũng không có vấn đề. Còn cô, chuyện này lan truyền ra ngoài chuyện mang tội phá hoại gia đình tôi, cô nghĩ còn tên ngu ngốc nào chịu lấy cô không?
- Anh… anh giỏi lắm – Phương căm phẫn – Tôi thua anh rồi đó.
Nói rồi, Phương bế con đứng dậy đi ra cửa. Ba mẹ Phương bẽ bàng vội vàng chạy theo con gái.
- Xong. – Nguyên nói nhẹ nhàng.
Tất cả mọi người cùng nhìn Nguyên và Nguyệt chờ lời giải thích.
Nguyên cười khì:
- Ngày hôm đó, khi rời nhà đi, tụi con tham gia vào một tour du lịch xuyên Việt, nhưng mới đi được ¼ chặn đường thì Nguyệt quyết định dừng chân tại Bảo Lộc, Lâm Đồng. Với số vốn trong tay, tụi con quyết định mua một miếng ngôi nhà nhỏ rồi mở cửa hàng buôn bán. Không ngờ, sau vài tháng, ngôi nhà từ ở trong hẻm trở thành ba mặt tiền, người ta hỏi mua quá trời. Tụi con bán nó với giá gần gấp bốn lần giá khi mua. Sau nửa năm kinh doanh đất đai như vậy, số vốn của tụi con nở ra gấp nhiều lần. Nhiều lúc nghĩ lại, con thấy tụi con đúng là ” hay hổng bằng hên”.
Nguyệt cười khẽ. Tại cái máu ham kinh doanh không dừng được thì có.
- Sau đó thì Nguyệt có thai. Cái tin đó làm con sợ điếng người khi nhớ tới lời cô bạn bác sĩ ” nguy hiểm cho cả mẹ lẫn con” nên con định bắt cô ấy phá thai. Không ngờ cô ấy khóc dữ quá nên con phải đầu hàng. Đúng lúc đó thì một người bạn của con có giới thiệu cho một bác sĩ sản khoa nổi tiếng ở ngoài Hà Nội, tụi con ngay lập tức bay ra đó. Sau khi kiểm tra kỹ lưỡng mọi thứ, tụi con còn bị bà ta chửi cho một trận vì làm nghiệm trọng hóa vần đề. Lần sảy thai trước của Nguyệt chỉ để lại di chứng là dễ quen dạ con chứ không hề có chuyện khó mang thai hay nguy hiểm gì hết.
- Trời đất. – hai ông ba cùng kêu.
- Vậy là chị Linh chuẩn đoán sai hả anh? – Khánh khẽ hỏi.
- Không. – Nguyệt bật cười – khi biết chuyện, con co gọi điện hỏi Linh. Là Linh cố ý nói dối. Linh là bạn gái trước kia của Nguyên, khi gặp lại thì tình xưa trỗi dậy. Cô ấy ghen tức nên nói như vậy để tụi con bỏ nhau và cô ấy có cơ hội. Đến khi Linh hối hận thì đang có đợt xét du học ở Pháp nên cô ấy không dám nói ra. Cô ấy đinh đi về rồi nói nhưng không ngờ…
- Bác sĩ gì mà ác nhân quá vậy? – bà Ngân Mỹ quát.
- Tại con trai mẹ đắt đào mà. – Khánh nguýt.
- Sau đó thì con quyết định để Nguyệt ở lại Hà Nội sanh con đề phòng bất trắc. Con gặp lại thằng bạn học chung khi còn ở bên Úc. Nó có một công ty du lịch nhưng làm ăn thua lỗ sắp phải ra hầu tòa. Sẵn số vốn trong tay, con mua lại công ty đó để cứu nó khỏi cảnh tù tội. Chỉ không ngờ cái ngành kinh doanh du lịch hút lấy con, thoát không ra được.
- Trong thời gian bắt con dưỡng thai, không được làm gì hết – Nguyệt tiếp lời – thì anh ấy không biết làm sao mà công ty đó thoát khỏi tình trạng thua lỗ dần khôi phục lại và bắt đầu có lãi. Khi công ty đó bắt đầu ổn định thì anh ấy mua lại một công ty lữ hành, một nhà hàng và một khách sạn.
- Là ai gợi ý cho anh cái chuyện mua nhà hàng và khách sạn vậy? – Nguyên nghịch tóc Nguyệt.
- Khi ba đứa trẻ được một tuổi – Nguyệt lờ Nguyên nói tiếp – thì anh ấy bắt đầu mở chi nhánh, công ty con ở các khu du lịch có tiếng dồng thời tìm thêm các địa chỉ mới. Bây giờ thì tụi con có một công ty du lịch tầm cỡ châu lục, một chuỗi nhà hàng, khách sạn dọc chiều dài đất nước.
Cả bốn vị phụ huynh thật sự không thể ngờ được chỉ trong năm năm hai đứa con của mình lại có th