Truyện Hay Cô Vợ Nhí Đáng Yêu Full - Truyện Teen - iuvn.wap.sh
80s toys - Atari. I still have
header ("Location: http://24giay.xtgem.com");
Truyện Hay Cô Vợ Nhí Đáng Yêu Full

Truyện Hay Cô Vợ Nhí Đáng Yêu Full

Đánh giá: 7/10

Bình chọn: 766

Truyện Hay Cô Vợ Nhí Đáng Yêu Full

đó bác! Chính con thấy tận mắt mà! Cô ấy đánh nhau ghê lắm! – Mai chen vào.

- Không! – Minh Kỳ vẫn còn khóc- Mẹ con không có như vậy. Dì ba nói không đúng!

- IM! – Bà quắc mắc nhìn Quế Mai khi cô định la át lại bé Kỳ- Ta muốn nghe con nói, Tiểu Phong!

Quế Mai tức lắm, nhưng vẫn cố nhịn. Với tư cách là dì của Minh Kỳ thì cô chẳng có quyền gì cả so với Tiểu Phong, vợ chính thức của Thiện. Ngặt một nỗi nữa là thằng oắt Kỳ cứ bênh Phong chầm chập. Bởi lẽ nó rất ghét Mai, ghét cái khoảng thời gian mà mẹ nó vừa mất, cô đã “chăm sóc “nó.

- Thưa mẹ! – Nhỏ run giọng- Chuyện này là lỗi của con, nhưng con xin mẹ tin con, con không có giao du với bọn côn đồ đâu. Tại có lí do mà thôi!

- Cô thật khéo ngụy biện! – Mai nói.

- Ta muốn biết lý do của con? – Bà Quang hỏi.

- Thưa…

- Thưa bác, cho con giải thích! – Giọng của Hoàng.

Anh bước vào nhà, theo sau là Minh Hằng. Nhận được cái nháy mắt của Hằng, thế nhưng nhỏ vẫn chưa hết run. Minh Thiện nãy giờ vẫn ngồi yên, anh thật sự muốn biết lí do của Phong. Cái cảm giác không hiểu hết được cô làm anh khó chịu lắm. Mặc dù từ đầu anh đối với cô chỉ là một sự thỏa thuận. Nhưng nay thì…

- Con là Hoàng, anh trai của Phong?

- Vâng ạ! – Hoàng lễ phép- Chuyện hôm nay là một trong những công việc của tụi con!

- Con nói sao khó hiểu!

- Thưa bác, tụi con nhận giúp người khác giải quyết một số việc và nhận thù lao ạ!

- Em cần tiền thế sao Phong? – Thiện nhìn nhỏ đăm đăm, tự dưng anh thấy mình giận dữ. “Thì ra cô ta cũng chỉ vì tiền ư? “. Anh rùng mình- Thích tiền đến thế ah?

- Không…em…

- Có lẽ mọi người hiểu lầm! Chúng tôi chẳng cần tiền làm gì đâu! – Hằng nghiêm giọng, cô chiếu tia nhìn về phía Thiện- Tất cả số đó được Phong dành dụm lại để giúp cho trại trẻ mồ côi đó!

Cái cách mà Thiện hỏi Phong làm Hằng cảm thấy Tủ Bếpi cho bạn. Vậy là những gì Phong kể là thật, hai người vốn dĩ chỉ là một sự thỏa thuận. Có lẽ phải cố lắm Hằng mới nói cho tròn câu. Nếu không vì Phong thì không bao giờ mọi người biết được họ dùng tiền vào việc gì đâu. Giúp người, không nên kể ra chút nào.

Sự im lặng bao trùm gian phòng. Mỗi người đeo đuổi một ý nghĩ. Trong cái đầu óc đơn giản của nhỏ thì chỉ mong sao Thiện mau lành, nhỏ có lỗi, anh ấy xem thường cũng đúng thôi. Còn Thiện, anh chợt thấy mình nhỏ bé quá. Sao anh lại có thể nói như thế nhỉ? Giận. Mất lòng tin. Một người đánh mất lòng tin nơi anh. Và bây giờ, anh không tin ai cả. Máu lạnh. Anh trút tất cả vào cô bé khờ kia. Hối hận. Liệu anh có hối hận chăng?

- Thôi! Ta nghĩ là mọi người cũng đã mệt. Ai về nhà nấy đi. Còn Phong, con đưa Thiện lên phòng nghĩ. Minh Kỳ để ta lo! – Bà Quang nói, khuôn mặt bà giờ đây phảng phất một nét buồn. Quả thật đã từng tuổi này, bà lại đi tin lời nói phiến diện để xét tư cách một người. Mà đó lại là đứa con dâu do chính bà chọn.

- Mẹ! Sao mẹ lại ngồi đây! Khuya rồi mẹ không nghỉ ư?

Nhỏ khoác cái áo cho bà Quang khi thấy bà vẫn ngồi lặng im nơi phòng khách.

- Còn con, không ngủ ah?

- Dạ con mới học bài xong!

- Tiểu Phong này! – Bà Quang thở dài- Ta xin lỗi con!

- Í trời, mẹ đừng có nói vậy! Con mới phải xin lỗi mẹ!

- Cũng tại ta, biết Quế Mai nó ghét con mà cứ tin lời nó! Ta già rồi mà còn khờ!

- Hihihi không có sao đâu mẹ. Cuối cùng thì mẹ cũng đâu có la con đâu!

- Ta thật không ngờ con lại có tấm lòng nhân hậu như vậy!

- Hì hì! – Nhỏ gãi gãi đầu cười trừ- Mẹ ngạo con hoài!

- Hôm nào cho ta giúp mấy con! Haiz… mai mốt không có đi đánh nhau như thế nữa đó!

- Dạ…con biết rồi! Mẹ đừng có lo ha!

Nói rồi nhỏ ôm lấy bà Quang nũng nịu. Nhỏ không giận bà, cũng không giận Thiện. Đầu óc nhỏ đơn giản lắm, chuyện gì thì cũng có thể cho qua được mà. Sống là phải nhìn về phía trước.

Còn Thiện, đêm đã khuya nhưng anh vẫn nằm đó. Anh giận mình không nói được một tiếng xin lỗi với cô vợ nhí của mình. Đêm buồn, chợt những kỉ niệm của quá khứ hiện về. Quế Phương- người mà anh yêu thương nhất cũng là kẻ phản bội anh. Cô đã mất, anh cũng đã chấp nhận tha thứ, thế nhưng niềm tin vào con người cũng mất đi trong anh từ đó. Anh hận đồng tiền. Thứ vô tri đã cướp đi của anh tất cả. Thế là anh sống như một kẻ không tim, gần ba năm qua.

Dạo gần đây, khi gặp Tiểu Phong, anh có cảm giác mình thay đổi. Cười nhiều hơn, và anh còn biết trêu chọc mọi người nữa. Có lẽ vì thế mà khi nghe nói cô làm những việc đó vì tiền, anh vừa sợ lại vừa giận. Sợ cái gì? Giận cái gì chỉ mình anh hiểu.

- Nè, dậy đi! Không ngủ được mà cứ giả bộ! – Nhỏ lay lay Thiện.

- Sao biết tôi ngủ không được! – Anh hỏi, mắt vẫn nhắm nghiền.

- Hihi la tui! Giờ hối hận nên ngủ không được, đúng hông nè?

- Trời! – Thiện nhỏm dậy- Soi gương lại đi bé!

- Hihihi hết đau chưa?

- Quan tâm lắm ah?

- Ừ! – Nhỏ gật đầu ngây thơ.

- Đừng nói là “êu ” tôi rồi nha! – Thiện nheo mắt trêu.

- Ọc! – Nhỏ nhảy nhổm như đĩa phải vôi- Chừng nào nào mà đi ngang qua 192 Hàm Tử, cái tự dưng tui chạy tọt vô đó, leo lên bàn, hét: “Ta là bóng đèn! “, họa may chừng đó tui ghé mắt tới anh! Xí!

- Hahahah! – Thiện ôm bụng cười nắc nẻ- Coi chừng đó bé!

- Ờ! Đừng có cười nữa! Xòe tay ra cho cái này nè!

- Cái gì?

- Chú hề!

Nói rồi nhỏ dúi vào tay Thiện một chú hề được làm bằng vải rất ngộ nghĩnh. Và đặc biệt hơn nữa là nó vận bộ đồ công sở, cái bộ mà hôm kia Thiện bận, nhỏ khen đẹp ấy. Cầm chú hề, chú hề, chợt anh nhớ lại cái hôm nhỏ khen anh đẹp, vui lạ.

- Một mình tôi có thôi hả?

- Hông! Mỗi người tui tặng một chú!

- Èo không phải hàng độc! Trả nè!

- Hihi nhưng vận bộ đồ này thì chỉ có mỗi chú hề này thôi!

- Ờ! Thôi kệ! Nhận đại cho cô vui thôi đó!

- Hahahah!

Nghe cái giọng cười của nhỏ mà Thiện có cảm tưởng là tất tần tật những gì trong đầu anh đều bị nhỏ biết cả. Haiz…nói là nói vậy thôi chứ anh thích chú hề này lắm. Nhìn cái mặt tếu tếu của nó là cảm thấy hết mệt ngay.

- Cười hoài!

Vờ giận dỗi, Thiện bỏ ra sân. Chứ nếu như cứ ở trong đó, không khéo anh lại không kiềm chế nổi tình cảm của mình mất. Trăng đêm nay đẹp quá, ngước nhìn ánh trăng, anh chợt thấy tâm hồn thanh thản lạ kì. Đông Phương Tiểu Phong- cơn gió nhỏ thổi từ phương Đông, liệu em có là cơn gió làm mát đời anh?

Vừa bước vào nhà, nhỏ thấy Quốc Huy. Anh ngồi đó, trong có vẻ là rất mệt mỏi.

Dường như là anh có điều gì lo nghĩ lắm.

- Anh sao vậy? – Mặc dù là chị dâu của Huy nhưng nhỏ vẫn gọi Huy bằng anh. Có lẽ bởi vì anh lớn hơn nhỏ nhiều, Huy chỉ thua Thiện có một tuổi chứ nhiêu.

- À, không có gì đâu! Anh chỉ hơi mệt! – Nhìn nhỏ bằng ánh mắt quan tâm, anh lại nói- Em không đi học à?

- Hôm nay là chủ nhật mà anh! – Nhỏ ngạc nhiên- Anh lạ lắm nha!

- Hì, hột vịt còn lộn mà em!

- Ừ! Thì xem như anh lộn đi!

- Phong nè! – Huy im lặng một lúc- Mai anh dọn ra ngoài!

- Hả? Tại sao?

- Anh vừa mới mua nhà!

- Nhưng ở đây không tốt hơn ah?

Huy im lặng, anh không muốn ai, đặc biệt là Phong biết nguyên do vì sao anh lại ra riêng. Ừ, đơn giản bởi vì anh thích Phong, chị dâu của mình. Thích ngay từ cái hôm đầu tiên gặp gỡ. Có lẽ là tình yêu sét đánh như người ta thường hay nói. Và anh đã xiểng niểng ngay cái cú sét đó. Lúc đầu, khi biết được giữa Thiện và Phong không có

1 .. 7 8 9 [10] 11 12 13 .. 15
ĐẾN TRANG
Chia sẻ để wap ngày càng phát triển bạn nhé :)