Truyện Hay One Way Ticket Full - Truyện Teen - iuvn.wap.sh
Old school Easter eggs.
header ("Location: http://24giay.xtgem.com");
Truyện Hay One Way Ticket Full

Truyện Hay One Way Ticket Full

Đánh giá: 7/10

Bình chọn: 2247

Truyện Hay One Way Ticket Full

m nay mày không đi với con bồ à?Giờ này còn ở đây?”
“Em kêu nó về nhà rồi. Tết này em qua ở nhà anh.”
“Thôi đi ông ngoại, hôm qua nó mới than thởvới tao. Kêu tao trả mày lại cho nó.”
“Kệ nó, Tết anh không chịu đi đâu hết, ở nhà chán lắm. Để em qua chơi với anh. Cái tết cuối ở VN rồi…”
Nói đến đó, giọng nó trầm xuống…
Ừ, chẳng lễ cái Tết cuối cùng này lại buồn chán như vậy, không có gì đặc biệt sao?Nhưng mà tôi thật không có tâm trạng để vui chơi hay đi đâu cả…
Tết buồn…
……
“Bé Ni, giờ này còn chưa chịu ngủ hả?Mai đi học sớm, biết mấy giờ rồi không?Làm gì khóclóc sướt mướt thế…Trời ơi, coi phim mà cũng khóc. Lên giường ngủ ngay. Con với chả cái, hết nói nổi…”

Bình minh lên cao, từng tia nắng nhẹ nhàng buông mình vào khung cửa sổ, làm sáng bừng lên căn phòng màu tím thơ mộng. Trong cơn gió nhẹ hiu hiu, những chậuhoa nho nhỏ xinh xinh như chủ nhân của nó khẽ rì rào nghiêng mình đón chào một ngày mới. Một ngày tốt lành. Mà chủ nhân của chúng đâu?Sao không thấy đâu cả…
“Khò…khò…” À đây rồi, vẫn còn nằm một đống trên giường, cuộn mình trong cái chăn mềm mại…
“Trời ơi là trời, đã dặn hôm qua đi ngủ sớm rồi mà không chịu nghe…Con ơi, có biết mấy giờ rồi không?”
“Sớm mà mẹ…Cho con ngủ thêm chút nữa…”
“Sớm hả?Gần tám giờ rồi đó con. Chưa đáng răng thay đồ gì hết. Định mặc pyjama đi học hả?Dậy mau…” Mẹ túm lấy cái chăn, giật mạnh.
“Hả?Tám giờ rồi hả. Chết con rồi…Đi trễ mất thôi…Sao mẹ không gọi con?Hu hu…”
Tôi bò xuống giường, chạy lăng xăng đến tủ quần áo tìm đồng phục, để đâu mất rồi…Híc…Bới hết cả lên mà không thấy. Nhìn quần áo tung tóe khắp phòng, mẹ lắc đầu…
“Hôm qua mẹ mang ra ủi, để ngoài phòng kìa…”
“Vậy để con đáng răng trước…”
Dứt lời, tôi bay thẳng vào nhà tắm, vớ đại chiếcbàn chải với tuýp kem, vừa đánh răng vừa hát…
“Con gái con đứa…”

“Chào mẹ con đi học. Hì hì…chụt.”
Tôi hôn mạnh lên má của mẹ, cười tinh nghịch.
“Thôi cô nương, đi mau đi, bố chờ ngoài cổng.”
“Bái bai mẹ iu ^^ “
Mẹ tôi là thế, luôn cằn nhằn mọi việc. Mẹ bảo con gái phải dịu dàng nữ tính, phải biết đảm đang việc nhà, còn tôi thì bừa bãi, bề bộn và chỉ biết nấu mỗi mì gói, tính tình lại như con trai. Thực ra tôi ước gì mình là con trai, để được thoải mái làm điều mình thích, được ăn mặc xuề xòa, được đuổi theo trái bóng dưới nắng gắt đến vã mồ hôi, thở không ra hơi mới thôi. Nhưng mẹ bảo con gái mà thế còn ra thể thống gì nữa. Híc.
Tuy rắc rối là vậy, nhưng tôi yêu mẹ lắm, yêu nhất trên đời. Hồi nhỏ tôi sức khỏe yếu, hay bị sốt cao, cả đêm mẹ không ngủ, ngồi cạnh giường, lo lắng từng chút một cho tôi. Mẹ nói trong ánh mắt buồn bã:
“Phải chi mẹ được chịu thay cho con thì tốt biết mấy.”
Rồi năm ngoái, tôi đi chơi với lũ bạn, mới tập tành chạy xe, bị ngã, khắp người trầy xướt, đau đến nỗi khóc nhè, mẹ lẳng lặng thaybăng, bôi thuốc, giã nghệ đắp lên vết thương cho tôi.
“Con gái mang thẹo xấu lắm, con mẹ tính tìnhlại khó chịu, không ai thèm lấy.”
Con không thèm lấy chồng, con chẳng thích aihết, chỉ muốn ở bên mẹ mãi thôi. Mẹ yêu…

Trễ mất rồi, chết mất thôi…
Ủa mà tại sao mình phải gấp như vậy, trước giờ cũng hay đi trễ, có thằng con trai nào dám ghi tên mình đâu. Mà kể cũng lạ, mình đi đâu cũng có ánh mắt nhìn theo, rồi mỗi ngày lễ, nào là hoa, là thư, còn có cả chocolate ngày Valentine nữa chứ, tất cả tới tấp đến tìm mình. Mình hỏi lũ bạn, thì bọn nó bảo tại vì mày đẹp…Mình đẹp lắm sao?Không biết nữa.
Thôi kệ, cứ đi từ từ vào trường, chạy làm chi cho mệt, nghĩ vậy, tôi thong thả bước từng bước chậm rãi, vừa đi vừa ngân nga điệu nhạc Titanic hôm qua vừa xem. Phim hay quá, xem bao nhiêu lần không chán. Lần nào xem cũng khóc, báo hại hôm sau hai mắt sưng vù…Mới đầu tuần, đi trễ kì kì sao ấy…
“Này, đi đâu đấy. Biết mấy giờ rồi không.”
Một đứa con trai tay cầm cuốn sổ, tay kia xoaycây bút vòng vòng, cất tiếng làm cắt ngang dòng suy nghĩ của tôi. nhìn điệu bộ thật là khó ưa.
“Đi học chứ đi đâu. Hỏi lạ.”
Tôi cao giọng trả lời, mà hôm nay đổi sao đỏ rồi à?Mình nhớ mấy bữa trước còn là thằng Trung lớp Vật Lý, ngày nào cũng sang lớp mình trồng cây si mà.
“Tên gì?Lớp nào?” Hắn vẫn lạng lùng, đầu đội sụp cái mũ, không thèm nhìn mình lấy môt cái.
“Có trên bảng tên nè. Không thấy à?”
Tôi cầm cái bảng tên đính trên ngưc áo, chìa ra trả lời.
Hắn bỏ mũ xuống, từng tia nắng sớm làm sáng bừng khuôn mặt. Không có chút cảm xúc, trơ trơ như tảng đá, người gì mà lạnh lùng quá vậy.
Thở dài trách móc, nhìn thẳng vào tôi, hắn lên tiếng:
“Đã đi trễ, lại còn giở giọng tiểu thư. Để xem. BQ…lớp Anh…Rồi, mời cô giờ ra chơi xuống phòng giám thị uống trà nhé.”
Thấy ghét thật.
“Hồi đó tui cũng đi trễ hoài, mấy người kia cũng đâu có ghi đâu. Bạn bỏ qua đi nhé…Ủa mà bạn không biết tui hả?”
Tôi ngạc nhiên chớp chớp đôi mắt.
Hắn bật cười:
“Cô là ai mà tôi phải biết?Nói chuyện nực cười. Mà câu đó để tôi hỏi lại mới đúng. Bộ cô mới chuyển trường hay sao mà không biết tôi?”
Rõ lạ. Tôi nhìn vào cái bảng tên trước ngực của hắn…Tên gì lạ hoắc, không quen, chưa hềnghe đến…Lại còn cái bộ mặt khinh khỉnh đónữa…Mới sáng sớm gặp sao quả tạ rồi. Xui quá đi mất.
“Này, nhìn đủ chưa, nãy giờ cô nhìn được 35 giây rồi?Nhìn cái gì?Con gái con lứa gì mà tóc tai bù xù, mắt thì sưng húp. Chắc đi bay đêm chứ gì. Tưởng mình đẹp lắm hay sao ấy.”
“Nói bậy, tui không có…”
“Thôi đủ rồi. Đi về lớp đi. Hay cô muốn đứng nhìn tôi đến hết ngày?”
Tôi quay người bước thẳng, không dám ngoái đầu nhìn lại. Quê quá, mà sao tự nhiên mình đỏ mặt thế này. Vớ vẩn…
“Tại sao em đi trễ.”
“Dạ…Hôm qua em thức khuya…học bài.”
Híc. Làm sao dám nói hôm qua mình thức coi phim rồi nằm khóc rũ rượi trên giường được. Quê chết.
“Thôi được rồi. Dù sao em cũng là học sinh giỏi của trường. Lần này cô tạm tin. Em có thể về lớp, không cần viết bản tường trình, nhưngkhông được tái phạm nữa nhé.” Cô giám thị ôn tồn.
“Dạ, cám ơn cô nhiều.”
Đó, thấy chưa, cũng có bị gì đâu. Ít ra mình cũng là con ngoan trò giỏi chứ bộ. Đâu phải như cái tên đáng ghét kia nói, người gì dzô dziên dễ sợ, dám nói mình đi bay đêm nữa. Phải chi giờ mà hắn có mặt ở đây, mình sẽ cười cho thúi đầu. Ha ha…
“Cô ơi, có người hút thuốc trong nhà vệ sinh.”
Một em học sinh lớp 10 chạy vào thông báo.
“Cô biết rồi. Em ra ngoài đi, lát cô xử lý.”
“Dạ.”
Cô thở dài…
“Cái thằng, đã nói bao nhiêu lần rồi mà…”
“Ai vậy cô?”
Tôi tò mò.
“Bạn mà sáng nay ghi tên em đó.”
Cái gì?Tôi có nghe lầm không vậy trời. Sao đỏ mà như vậy sao?Loạn rồi, lấy tư cách gì mà phê bình mình?
“Vậy sao làm sao đỏ được hả cô?Vi phạm nộiquy trầm trọng rồi.”Tôi bực dọc.
“Nó trước giờ là vậy. Cô có lý do riêng, thầy hiệu trưởng cũng thông qua rồi. Em không cần bận tâm.”
Loạn thật rồiiiiiiiiiiii…
“Mà chẳng lẽ em không biết nó?” Cô thắc mắc nhìn tôi.
“Không ạ.”
Tôi lắc đầu, làm sao tôi quen với cái hạng người này được chứ. Mơ đi.
“Ừm, chắc trước giờ em lo học, không để ý chuyện trong trường. Thôi em về lớp đi.”
……
“Này…Này…”
“Sao?Gì vậy?” Tôi giật mình.
“Đang suy nghĩ gì mà thờ thẩn vậy?Rồi rồi, kết anh nào rồi chứ gì?Giờ ngồi nhớ người ta phải không?” Nhỏ bạn thân cười châm chọc.
“Làm gì có. Bậy bạ.”
Mình mà thích cái tên kì quặc đó hả?Mơ đi. Mình cũng có nhớ tới hắn

1 .. 21 22 23 [24] 25 26 27 .. 47
ĐẾN TRANG
Chia sẻ để wap ngày càng phát triển bạn nhé :)