Truyện Nơi Ấy...Ngoảnh Lại Voz Full
Đánh giá:
7/10Bình chọn: 1128
i bà ơi! Cơ mà em nó lại đỏ mặt.
- Thôi bà ơi…con là con sợ cái khoản…ái…za…á…
Em nó đã học được chiêu “véo thần chưởng của bác Tiểu Mai” rồi. Lẳng lặng mà ăn thôi. Ăn đã đời thì…phơi bụng một tí cho nó…hết no.
- Anh Hell đưa em đi chơi coi.
- À! Ừm…
- Anh không muốn đi chơi với Lan Anh chứ gì?
- Đâu có. Đợi anh suôi suôi cơm đã. Nhóc chuyển bị gì thì chuyển bị đi.
- Cho anh 10p đấy.
Mới gặp tưởng hiền hóa ra hổ báo lắm ợ. Nói vậy chứ mình mở cờ trong bụng rồi. Quần jean, áo khoác, tóc vuốt…nước chổng ngược cùng với con “giấc mơ” đời đầu của ông, phía trước thẳng tiến.
- Bà ơi! Con đi chơi tí ạ!
- Đi sớm về con nhé? Cầm lấy mấy chăm mà đổ săng.
- Chỉ bà hiểu con…hì hì…
- Ra đường cẩn thận nhe con. Thanh niên giờ ghê lắm.
- Dạ…con đi ạ.
Vút sang nhà em nó. Thấy nàng đã đứng đó rồi. Cũng quần jean, áo khoác mũ chùm con thỏ, nhìn đáng yêu ghê cơ. Mình phải mất 5s mới nhận ra nàng, vẻ đẹp tự nhiên không son phấn.
- Đi đâu cô bé??
- Hì hì đi ngắm hồ, rồi đi thăm trường cũ nha anh?
- Ok! Ôm chặt hem??
- Xí…
Không ôm thật. Nhưng mình cứ đi đoạn lại phanh bất ngờ làm cho em nó ngồi sau cũng phải xuôi xị bám bám lấy áo mình.
- Lạnh anh ha?
- Anh đang sắp chết nè?
- Kệ anh…
- Ớ! Phải ôm anh chứ bộ…
- Mơ đi sói ạ…hì hì…
- …
- …
- …
- Xuống đây ngồi anh ha?
Một cây cao cổ thụ ngả bóng suống mặt hồ lơ thơ. Trước mặt là nước…nước trải dài…xanh trong, tinh khiết. Êm ả, thanh bình.
- A…A…A…
Mình hét lên thật to cho thỏa nỗi lòng. Cũng học theo mình, em nó cũng chu chu miệng “A…A” rõ là to.
- Anh biết tại sao em đưa anh tới đây không?
- …
- Em biết anh có tâm sự…mặc dù nó là gì…thì anh cũng phải đứng vững anh ha?? Như cái cây kia…không bao giờ rời xa mặt hồ.
- …
Con gái nhạy bén vậy à. Mình bắt đầu nhìn em nó bằng ánh mắt khác. Phải chăng trong em cũng có cái gì đó khó nói? Phải chăng em cũng đang buồn vì yêu? Thôi, hôm nay vui. Bỏ qua hết.
- Cứ như hẹn hò ấy anh ha?
- Thì chả đang hẹn hò…
- Xí…mơ đi sói ơi…người ta có người thương rồi- em nó bụm miệng cười.
Trong mình lúc này có gì đó khác, khác lắm. Nhưng có lẽ mình với em cũng chỉ như em gái anh trai thôi. Có chăng chỉ là sự ngộ nhận của mình. Cái gì thế này…Mới có mấy ngày mà đã…phù…
- Xí…anh cũng có người yêu chứ bộ.
- Hì hì giờ mới chịu khai ha? Chị ấy xinh không anh?
Một thoáng cho bóng hình EX quay về. Im lặng. Mình không biết nói sao nữa.
- Em xin lỗi…
- Không sao đâu…đi thôi.
Mình lại lai em. Giữa hai đứa là một khoảng lặng. Dường như hiểu được điều gì đó, em nó nhẹ nhàng…nhẹ nhàng…xiết lấy vòng eo mình. Ôm không hẳn là ôm, chỉ là hai tay em nó đặt hờ nơi eo mình thôi. Nhưng ấm áp…lạ thường.
Chỉ cách nhà ông bà mình tầm chục cây số là mọi thứ đã thay đổi rõ rệt. Ở đây nhìn xầm uất hơn, nhà cao tầng nhiều hơn rồi thì thanh niên ở đây…nhìn bặm trợn hơn. Toàn các bé choai choai 95, 96, 97 tóc xanh tóc đỏ nhìn cũng…hài ra phết. Như anh em gọi là trẻ trâu đấy ợ. Mình lúc đó đi tới đâu thì mấy bác đó cũng nhìn mình, rồi lại nhìn em tới đó. Mình là khá ghê tụi này, mới lớn, bồng bột cũng ham đâm chém lắm.
Mải ngắm ngía mà em nó gọi mình đưa đi ăn…kem mấy lần mà mình không nghe thấy.
- Cái đồ đáng ghét kia! Đưa em đi ăn kem.
- Hả? Ăn kem cho thành người tuyết à?
- Kệ…em thích…
- Ờ…
Tìm hoài cũng thấy quán có kem cho em nó. Nhanh miệng em nó gọi ngay 2 ly.
- Anh không ăn đâu à nha?
- Ai khiến anh ăn…em ăn hết á…
- À…ừm…
Lần này thì bá đạo rồi. Em nó ăn thản nhiên. Cơ mà trong cái ánh mắt xa xăm của em nó mà đôi lần mình bắt gặp, có cái gì đó…bí ẩn.
- Đi tiếp nha anh?
- Đi đâu giờ?
- Thì đi lung tung…hì hì…lâu lâu mới được đi chơi cùng anh mờ.
- À…ừm…
Nói rồi mình tính tiền, nhưng em nó kêu em nó ăn thì em nó trả tiền. Đành nhường vậy. Tiếp tục tung tăng ngắm phố. Nhưng mà có biến. Đằng sau có vài bác khác đang theo mình. Đệt mợ! Lại kiểu thấy mình ma mới đòi hỏi thăm đây mà, chắc tại cái tội mình kèm gái xóm nó rồi. Nhìn mặt bọn này cũng phê cmnr. Mình thì có biết đánh nhau gì đâu, thấy là chạy rồi, quả này ăn hành.
- Em ơi! Có người theo mình hay sao ý…
Em nó ngoảnh lại. Sắc mặt pha chút sợ xệt…lí nhí…
- Ơ! Anh An…
- An nào đấy nhóc? Sao tụi nó đi theo mình chi vậy???
- Tí về em kể sau! Đi về nhanh đi anh ơi…em sợ…
WTF! Cái gì đấy? Ăn hành thật à? Trong trường hợp này có lẽ chuồn là thượng sách. Nghĩ là làm. Mình cố gắng tăng tốc để về nhà nhanh nhất có thể. Mong rằng có thể đua tốc độ với mấy thằng này mặc dù chúng nó chỉ có 3 thằng, 2 xe. Nhưng người tính không bằng trời tính. Mình đâu ngờ được rằng với cái đường củ chuối này thì một thằng như mình sao có thể đua tốc độ với tụi nó được.
Cái gì đến thì cũng đến, không tránh mặt được thì tốt nhất là đối mặt. Mình cố tìm một chỗ đông người rồi rẽ vào một quán nước, mong rằng trong quán có nhiều người thì tụi nó không dám manh động. Cơ mà mấy thằng đó chắc say rồi hay sao mà tụi nó chẳng ngán gì thời tiết, cũng vào quán cùng mình.
Ngồi cạnh mình mà em run bần bật, hết quay ngang rồi quay ngửa. Mình cảm nhận được rằng chuyện này có liên quan tới em. Phải chăng đó là người yêu em, cái thằng tên An gì đó. Nó vô tình gặp mình lai em, máu ghen cộng với chút men nên nó quyết định sử mình chăng??? Nhưng dù sao thì mình vẫn bình tĩnh mà nhâm nhi cafe đen không đường, bởi dù sao thì mình cũng bị chủ nợ xiết nhiều lần nên quen với cảnh này rồi
- Anh ơi! Em…em…xin lỗi…
- Xin lỗi gì nhóc?
- Tại em…nên…
- Hey…đã có gì đâu mà nhóc cứ cuống lên thế! Dù có chuyện gì thì nhóc cũng phải bình tĩnh biết chưa.
Em ngồi im, cúi mặt y như học sinh mắc lỗi, mình nhìn mà mắc cười quá. Mấy thằng bàn bên đó thì đã bắt đầu gọi thêm…bia. Chắc tụi nó thấy men chưa đủ để hành mình. Mình thấy cách này cũng không hay, là thằng đàn ông thì phải quyết đoán, mạnh mẽ- Ba mình bảo thế. Tránh mặt được tụi nó một lần liệu có tránh mặt được lần hai. Mà cái bọn này thì cũng đâu bỏ qua được, chúng nó quyết định chày cối với mình rồi.
- Về thôi nhóc…
- Anh! Em sợ…
- Sợ cái gì. Ở đây không có pháp luật à mà sợ.
- Nhưng…em lo cho anh.
- Hey…anh bảo về là về…
Chả đợi cô bé chả lời mình…cầm tay cô bé dắt đi. Nhiều bạn thắc mắc tại sao mình làm thế, đơn giản vì mình không thích rắc rối, hiểu lầm này nọ như mấy cái phim Hàn Xẻnh nhạt thếch, mọi thứ với mình phải sòng phẳng, rứt điểm mặc dù mình biết việc đụng chạm là rất có thể xảy ra.
Em ngoan ngoãn như một cô học trò mắc lỗi trước giáo viên. Em lên xe, em ngồi sát mình hơn khin nào hết, mình cảm nhận được sự sợ hãi của em. Mình đi rất từ từ, mình cố ý…cho chúng nó tóm được mình. Và cái kế hoạch anh hùng rơm của mình đã thành công ngoài dự đoán. Hai cái xe AB của tụi nó nhanh chóng chặn đầu mình khi tới một đoạn cua khá vắng vẻ. Không lúng túng mình rừng xe, chuyển bị tinh thần che cái tờ rym…
- Sao mấy bạn chặn đường mình?
- Sao cái lm ấy! Mày là thằng tó nào? Không nghe danh bố à?
- Anh An! Anh thôi đi, anh ấy là anh họ em. – Em lên tiếng, và điều bất ngờ nhất là em…đứng trước mặt mình như muốn che chở cho mình.
- Anh họ hả? Anh họ có đưa em vào nhà nghỉ như anh không?
- Anh…thằng khốn nạn…tôi với anh hết lâu rồi, mong anh để tôi yên.
Cái gì
1 .. 7 8 9 [10] 11 12 13 .. 20