Truyện Nơi Ấy...Ngoảnh Lại Voz Full
Đánh giá:
7/10Bình chọn: 1126
của mùa đông, ánh nắng cuối ngày hắt lên khỏi mặt nước phả vào mặt hai đứa, nó như vị thần của quê hương đang rửa tội cho thằng nhóc tội lỗi là mình, xa xa là khói bếp của những ngôi nhà đơn sơ, hay đôi khi là vài cái thuyền đang chống chèo cho kịp bữa cơm tối, lác đác những chú trâu đang cố ngoi mình theo cái roi của thằng trẻ con ngây thơ. Tất cả, làm mình chết lặng. Một cảm giác mà có lẽ đời người không mấy khi có được.
Mình dừng xe và lặng người vì cảnh, vì tình…tình yêu quê hương. Em ngồi sau xe xích lại gần mình hơn, hai mắt thao láo…chả hiểu mình đang dừng xe làm gì?
- Sao dừng vậy anh? Có…có…gì à?
Mình phì cười! Chắc cô bé tưởng mình bị ma nhập đây mà.
- Đâu có! Cảnh đẹp quá nên anh dừng xe lại coi thôi.
- Trời! Anh làm em hết hồn à! Sao em chả thấy đẹp gì zậy?
- Tại em thấy xuất mà, anh xa quê gần 5 năm rồi, hôm nay trở lại anh thấy mọi thứ lung linh quá. Anh thật tiếc vì bấy lâu nay mình đâm đầu vào những thứ vô bổ mà quên đi một thứ quan trọng nhất đó là: quê hương, là gia đình em ạ… – Chả hiểu sao lúc này mình nói hay ghê vậy.
- Anh có tâm sự à?
- Đâu…có…về thôi em.
Tiếc nuối vì cảnh vật phía trước, mình lại lai em về trong một tâm trạng…khó tả. Em cũng không nói với mình lời nào, chỉ nhè nhẹ…xích lại gần mình.
Sau bao năm xa cách thì có lẽ đó là đêm vui nhất. Mình và em, hai đứa ngồi gần nhau ngắm cảnh mặt hồ xa xăm. Hôm nay em để tóc xõa, có lẽ là vừa gội, và mái tóc đó phảng phất một mùi hương rất lạ, rất đặc trưng…làm đê mê thằng con trai như mình. Em mặc áo chấm bi, quần đùi khoe đôi chân dài miên man. Ngồi gần mà mình cứ…hừng hực.
- Anh Hell về nghỉ lâu vậy?
- Tầm vài ngày là anh đi rồi.
- Tiếc anh ha?
- Tiếc gì? Mất tiền ha? – Mình troll tí.
- Xí…Tiếc vì anh đi sớm không ở lại chơi lâu với Lan Anh được chứ sao.
- Thế chứ giờ em tiếc hoài à?
- Chả nói chiện với anh nữa…hứ…
Nói cái là phụng phịu ngoảnh đi mất. Con gái hay thất thường thế mà.
- Hơ hơ anh đùa đấy. Từ giờ anh về quê nhiều mà.
- Thật anh ha? – Cái mặt lại tươi ngay được.
- Ừm…thế nhóc học hành sao?
- Em hả? Học ngu lắm anh ơi.
- Sạo! Anh biết thừa em học sinh giỏi 3 năm liền liên tiếp rồi.
- Sao anh biết hay vậy?
- Anh đoán mò chứ sao.
Nói rồi mình cười hềnh hệch. Đúng là chưa bao giờ mình cười tự nhiên như thế chỉ từ khi gặp lại cô bé này.
- Thế anh Hell có người yêu chưa? – Quả này ghê…
- Anh hả? Có rồi, người yêu anh xinh, ngoan hiền cơ mà anh đợi hoài mấy năm nay chưa thấy xuất hiện hì hì
- Anh giỏi đùa ghê.
- Thế nhóc có chưa?
- Em mà yêu ba em cạo đầu, bôi vôi bỏ chôi sông luôn á.
- Sặc! EM mà yêu chứ ai biết được. Con gái như em có người yêu hết rồi.
- Ngoài em ra! hì hì mà ở thành phố zui anh ha? Ở quê mình chán chết.
- Không à! Ở đây có em là vui rồi. – Chả biết là mình đang nói thật hay đùa nữa.
- Lại xạo nữa. – mặt đỏ rồi nhé,,hé hé…
- hì hì thế em về mấy hôm?
…bala…bala…
Ngồi được lúc thì em nó có điện thoại, ba em nó ra kêu em nó zô nghe, thoáng qua là cái điện thoại của em nó đổ chuông từ nãy tới giờ. Em nó zô lấy điện thoại cái là ra ngồi với mình ngay. Nhưng mà từ lúc đó thấy em nó nhắn tin ghê lắm, với cả chạy ra chỗ khác nghe điện thoại nữa. Sắc mặt cũng thay đổi liên tục. Chắc là có biến với boy friend.
- Cãi nhau với người yêu ha?
- Đâu có, tại tụi bạn nhắn tin nên em phải nhắn tin lại. Mà số điện thoại anh là gì vậy?
Chết cha! Không có điện thoại thì quê quá.
- Anh không có điện thoại đâu. Em cứ nhắn tin zô số điện thoại là được rồi 09xxxxxxxx
- Ok anh. Hì hì mà em zô ngủ anh ha? Có gì mai em dẫn anh đi thăm quê.
- Ừm! Ngủ ngon hem.
- Anh ngủ ngon.
Tiếc các bác ợ. Mới có hơn 8h, chắc em nó thấy ngồi với mình mà nhắn tin hoài không ổn nên vậy. Cơ mà vừa đứng dậy chả biết tại quáng gà hay nhìn màn hình điện thoại lâu em nó bị hoa mắt mà em nó “xít” ngã. Phản xạ tự nhiên mình lao ra ôm chầm lấy cô bé. Hai tay quýnh quáng sao sờ ngay phải hai trái đào tiên, em lại đang mặc quần đùi nữa thế là…mất 5s để định thần, 5s cho trái tim loạn nhịp và 5s cho…mình ôm em nó.
- Anh…anh…sao không em??
Nói thế chứ không có mình chắc gì em nó đã ngã.
- em…em đi ngủ đây.
Em nó chạy biến vào nhà, còn mình thì vẫn đang nâng nâng ở trên mây các bác ợ. Mùi hương tóc con gái phả vào mặt, cái mùi hương dịu dịu, nhẹ nhẹ, không quá đậm mà cũng không dễ để phai nhòa, cơ thể nóng bỏng của em nó làm mình…suýt ngã.
Sáng hôm sau tỉnh dậy vơi tâm trạng thoải mái hết xức có thể. Vươn vai một cái, ngáp một phát đớp chết 2 con ruồi thì…em cũng ra khỏi chăn. Sau bao đêm vất vả thì hôm nay em mới có giấc ngủ đã như thế. Không internet, không điện thoại…không chết các bác ợ.
- Mả cha anh! Ngủ cái gì mà ngủ ghê vậy! Dậy mà đánh răng rửa mặt rồi hộ ông làm con gà cúng các cụ đi.
- Dạ! Bà cứ để con.
Thế là mình bật dậy với vận tốc ánh sáng. Chải răng, rửa mặt, gánh nước, thịt gà ngon ơ. Cơ mà lạ là không thấy em nó đâu. Hôm qua đã hứa rồi mà. Giờ cũng hơn 10h rồi chứ ít gì đâu. Từ cái vụ tối qua tự dưng thấy mong mong em nó. Hay là điên cmnr?
Vâng! Và sau bao sự “mong mỏi” thì em nó cũng xuất hiện. Ngủ giờ mơi dậy, quá bá đạo. Nghía sang thấy em nó (nhà mình với nhà em nó ngay gần nhau, cách nhau cái bờ rào thôi) vừa chải răng song.hehe
- hê hê có đứa ngủ nướng xịt khói đầu giờ mới dậy nè!
- hic hic…tại…tại…lâu lâu em với ngủ zậy chứ bộ.
- Chứ không phải có đứa quen vậy sao?
- Xí…kệ anh! Em chả quan tâm.
Mình cười hềnh hệch chạy vô nhà trong ánh mắt hình viên đạn của em nó. Sáng ra troll gái cũng vui đấy chứ. Và chưa vui được tẹo nào thì:
- Đi tắm đi cháu, bà thấy cái đầu mày thành ổ quạ rồi đấy.
Má ơi! Cái đầu mình cứ một ngày không gội là nó bết bết nhìn ghê lắm. Cơ mà ở đây lạnh…lạnh sun tờ rym luôn. Tắm sao đây. May là bà thương mình nên đun nước cho tắm. Cơ mà vừa tắm mình vừa la oai oái.
- Bà ơi! Lạnh ghê lắm, lấy thêm nước ấm cho con đi.
- Bà đang đun đây rồi. Mả cha nhà anh, thanh niên gì mà…
- Kệ anh ấy! Bà đừng đun nước cho anh ấy làm gì. Lêu lêu cái đồ ở zơ…
Phải nhin! Phải nhịn đấy. Vội vàng tắm song cái là mình chùm chăn luôn. Lạnh ghê thật.
- Cái thằng! Nhanh ra còn ăn cơm. Hôm nay cái Lan Anh ăn cơm nhà mình đấy. Ra nhanh không em nó cười cho.
- Dạ! Con ra ngay ợ.
Mình ra mà khỏi nhìn mặt em nó, sợ em nó troll mình chết luôn, được cái em nó cũng đang tất bật trong bếp với bà. Đảm đang ra phết. Tự dưng cảm thấy…em như vợ mình…
Mà thịt gà vườn ở quê thì thôi rồi…dai dai, ngọt ngọt, chấm muối ớt thì…nghĩ mà thèm.
- Song chưa bà?
- Vào mà hộ bà với cái Lan Anh một tay. Để con Lan Anh nó tất bật hết cả.
- Con gái phải vậy chứ bà. Không mai sau về nhà chồng có mà nó cho ra đường ngủ.
- Xí…cái đồ lười…
Giờ thị kệ thôi. Mình lên nhà ngồi rung đùi vơi ông coi tivi. Vừa ngồi vừa nuốt nước miếng ừng ực. Thế mà lâu, xem gần hết cái thời sự buổi trưa mới được ăn. Mình đói dã họng ra rồi nên cứ đâm đầu vào mà ăn thôi. Được cái ông bà với em nó nhiệt tình gắp lấy gắp để cho mình.
- Cái thằng làm như chưa được ăn thịt gà bao giờ vậy.
- Lâu lâu về quê mới được ăn chứ bà.
- Xí…cái đồ tham ăn.
- Bà là bà thấy cái Lan Anh làm dâu nhà này là ổn đấy.
Xuýt ghẹn! Bà nói chúng tim con rồ
1 .. 6 7 8 [9] 10 11 12 .. 20