Truyện Nơi Ấy...Ngoảnh Lại Voz Full
Đánh giá:
7/10Bình chọn: 1130
đấy? Mình không bất ngờ, cũng chẳng sợ gì mấy thằng này cơ mà “Anh họ hả? Anh họ có đưa em vào nhà nghỉ như anh không?”, nghe câu này mà mình, dù đã rất cố gắng nhưng mình bắt đầu mất bình tĩnh.
- Bạn với cô ấy đã không có gì thì monh anh để cô ấy cũng như tôi được yên.
- Mày nói nghe hay nhỉ? Tao đếu thích đấy, mày làm gì tao thằng tó?
- Anh An…cho nó một bài học đi anh, cho nó biết anh em mình là ai. – Một thằng tóc vàng cao lêu ngêu lên tiếng.
- Thôi! Tha cho cái thằng chỉ biết lấp sau lưng “đàn bà” như nó đi em.haha
Đến lúc này thì dù mình, chưa biết đánh đấm là gì cũng hết chịu nổi. Mình lao vô với vận tốc nhanh nhất có thể. Một cú đấm thẳng vào mặt thằng chó tên An. Có lẽ quá bất ngờ nên thằng đó không tránh kịp. Còn em có lẽ lúc này đang há hốc mồm vì bất ngờ. Nhưng mình đâu ngờ, mình đã chúng kế khích tướng của tụi nó. Chỉ đợi có thể, mình ăn ngay một bạt tai như trời giáng, một cú đạp nghẹt thở…đau…nhưng ngay tại cái lúc này…trái tim mình còn đau hơn gấp vạn.
Em vội lao đến ôm lấy mình, cầu xin tụi nó tha cho mình. Nhưng em đâu biết em làm thế càng làm mình bị xúc phạm, lòng tự trọng của một thằng đàn ông bị xúc phạm. Cố gượng dậy, mình đẩy em qua một bên. Nhặt được khúc cây…sắn mình lao zô táng chúng nó. Cơ mà chưa đập được gậy nào thì mình đã lại ăn một đạp nữa vô bụng, sức chịu đòn kém nên mình nhanh chóng ôm bụng- mình gục. Có lẽ bọn này cũng đã một vài lần xung chận nên hiểu đối phương, còn mình từ nhỏ có đánh đấm gì đâu.
- Mày tính làm siêu nhân à con tó?? Cỡ mày cũng chỉ bám vày đàn bà thôi. Đi mà nhai lại “hàng” của bố con nhé? – Nó cười hềnh hệch.
- Có đánh nhau mọi người ơi…cứu…
Em la thật to, tiếng em như lạc đi…có lẽ lúc này…trái tim em…cũng đau như anh. Cơ mà mấy thằng tó đó nghe em la cái là lên xe chạy biến mất, nói đi nói lại thì dân quê vẫn khác dân thành thị.
Em đỡ mình vào lề đường, mắt em ướt đẫm nước mắt, nấc lên từng hồi…bất chợt…sao em giống EX thế?? Mỉm cười cho cái sự đời chớ chêu- cay đắng.
Ngồi được lúc mình lai em về. Giữa hai người là khoảng lặng vô hình, cũng tốt, bởi mình chẳng muốn nghe gì lúc này. Nhưng sao tự dưng mình thấy giận em, mình thấy…ghét em quá. Mình giận em không phải vì tại em mà mình bị đánh, mà trong mình có một cái gì đó, uất ức, vô cớ.
Trong em bây giờ như có EX trong đó, dư âm của EX lại ùa về…lại đau. Vô thức, mình rẽ vào một quán rượu. Mình lẳng lặng đi vào, em cũng lặng lẽ theo sau mình, im lặng.
- Chú ơi cho con chai rượu.
- Có ngay đây…
Mình ngồi và uống, tự dưng muốn say, muốn quên.
- Chú cho cháu cái chén nữa. – Em lên tiếng
- À! Ừm…có ngay.
Mình uống một chén, em dành chai rượu tự rót tự uống một chén. Nhưng phải nói rằng rượu quê ngon. Không quá sốc, nhưng cũng không quá nhạt, em ái…nhẹ nhàng thấm vào da thịt.
- Anh… – Có lẽ em phê cmnr!
- …
- Em xin lỗi…
- Không phải tại em đâu.
- Anh có muốn nghe chuyện của em không?
- Không…
- …
Lại uống, nhưng có em nên không thể mà tẹt bo được. Làm hết 1 chai là mình tính tiền đi về, và bây giờ mới thấy cái ngu của mình. Tí về nói sao với ba má em đây, đưa con người ta đi đâu mà để mắt con gái người ta đỏ hoe, rồi thì say khướt, tóc tai bù xù…mọi người nghĩ sao?
- Em…ợ…em…ợ…xin lỗi…
- Ngồi im đi cô bé.
- Em không ngồi im đấy…anh tưởng anh là gì chứ…ợ…anh ta chả là cái đếch gì cả…ựm…ợ…
Thôi kệ! Cố mà lai nhanh cái của nợ này về, cơ mà đừng có xả cái trong bụng vô áo ta là được. Em bắt đầu nói lung tung, mình lúc đó cũng phê phê nên chả nhớ rõ em nó nói gì, đại loại là về cái thằng tên An.
Về tới nhà thì…má ơi! Gặp ngay ba em nó đang ngồi ngoài sân.
- Con chào…ợ…ba…
- Cháu chào chú…
- Chết! Hai cái đứa này đi đâu mà say khướt thế, chú là chú có thấy cái Lan Anh uống rượu bao giờ đâu? Mà cái mặt cháu bị sao mà tím bầm thế hả Hell?
- Dạ…cháu đưa Lan Anh đi rồi gặp…
- Rồi gặp sinh nhật đứa bạn con…ợ…vui quá nên con quá chén…ợ…còn…cái…ọc…ọc… – Nôn ngay vô cái quần ba em nó
- Thôi thôi! Ba biết rồi, tỉnh rồi kể ba nghe. Gớm…khổ cháu rồi Hell…hey…
- Dạ! Không có gì đâu bác. Cháu về bác ạ! Cháu chào bác.
- Ừ! Về mà thay quần áo đi, chắc ngã xe hả?
- Dạ! Cháu về.
Phù! Có lẽ sau vụ này bác Cường hết cho em đi chơi với mình.
Lẽo đẽo vác cái bản mặt anh hùng rơm về nhà. Bà đã ngồi đợi ở cửa rồi, thấy cái mặt tôi là bà hớt hải.
- Chết…cái mặt mày sao thế H? (Từ giờ mình- sẽ gọi là H cho dễ nhé)
- Dạ! Con bị ngã xe bà ợ!
- Đi với đứng, lại còn mùi rượu nữa. Thế cái Lan Anh có sao không?
- Dạ! Tại vui bạn vui bè của Lan Anh nên con có uống một ít. Lan Anh không sao đâu bà ạ! Con lớn rồi chứ có còn con nít đâu.
- Hey…từ lúc mày rắt xe đi là bà đã không yên tâm rồi. Để tí bà luộc quả trứng mà chườm vào cho khỏi thâm nghe con.
- Dạ! Mà bà đun nước cho con tắm trước đi…hì hì…
- Mả cha anh! Rõ là khổ…
Song! Thoát kiếp, cái vụ này coi như song! Tôi vô phòng ngồi thẫn thờ. Lạnh, men rượu cũng hơi ngấm khiến tôi nghĩ linh tinh. Không biết giờ này EX đang làm gì nhỉ? Có nhớ mình không? Bỗng dưng muốn nghe tiếng EX, muốn nhìn nụ cười tươi như hoa của EX. Bởi tận sâu trong trái tim mình vẫn còn hình bóng của EX, rất sâu đậm. Nói thật lòng, nếu EX mong mình quay lại, mình vẫn sẽ tha thứ, sẽ bỏ qua tất cả- đơn giản chỉ là yêu!
Tắm táp, chăm sóc vết thương song thì mình lăn quay ra ngủ. Trong giấc mơ…lại là EX.
Mình ngủ khá lâu, tới tầm 7h thì mới dậy ăn cơm. Cuộc sống ở quê thực sự rất yên ả. Chỉ có ăn và ngủ, kể cũng thích, không như đô thị phồn hoa tấp nập rồi cũng chỉ là kiếm miếng ăn. Con người ở quê chân chất, thật thà, suy nghĩ đơn giản và rất tình cảm. Thế nên sau này nếu có kiếm được tiền thì mình cũng sẽ chỉ ở quê hương, ở cái nơi mà mình đã sinh ra.
Đang ngồi coi tivi thì Lan Anh tới. Chắc lại cái vụ chiều nay thôi. Thật ra thì mình chả trách gì LAn Anh cả, có trách là trách mình đã lôi cô bé đi nhậu. Nhưng mình lại thấy tò mò về con người LAn Anh, bởi cái chuyện chiều nay thằng An nói cũng làm mình để tâm khá nhiều. Phải chăng cái thân thể nõn nà, ngây thơ kia đã không còn trong trắng??
- Cháu chào ông! Em chào anh ạ!
- Lan Anh à cháu! Ngồi chơi đi con!
- Dạ! Ông cứ kệ con…
- hì hì nhóc tỉnh rồi ha? Đi dạo cùng anh không?
- Xí…cái đồ đáng ghét.
- Hề hề ông ơi con đi ra ngoài chút hem?
- À…ừm… – Ông mình đang chăm chú ti vi nên mặc kệ 2 đứa.
Mình và em lại ra chỗ cũ. Nhìn em xinh, phải nói là như vậy. Em khép nép ngồi bên mình. Cũng chả biết nói gì, mọi hôm mình là thằng khá bẻm mép, nhưng sau vụ chiều nay tự dưng…tịt hết vốn từ.
- Anh…em xin lỗi… – Cuối cùng em lên tiếng trước.
- Trời! Bao nhiêu lần rồi nhóc?
- Hic…tại em mà anh như thế? Có còn đau không? Em xem nào?
Đôi tay bé nhỏ của em nhẹ nhàng lần lên đôi gò má mình, được thể đôi mắt mình “vô tình” nhìn vô đôi bồng đảo nõn nà đang phập phồng theo hơi thở của em Má ơi! Em sờ tới đâu, mắt mình nhín tới đâu là mình phê tới đó. Tự dưng…mình đưa tay lên cầm lấy tay em…hai mắt chạm nhau…như nhận ra rằng mình đang làm điều gì đó…nói chung là mình không biết lý giải sao nữa. Đến bây giờ khi ngồi viết nên những dòng này, mình cũng không hiểu sao mình làm vậy, có lẽ là bản tính của giống đực chăng???
- An
1 .. 8 9 10 [11] 12 13 14 .. 20