- Em ra ngoài một lát. – Cúi người xuống gần mặt Minh Vương, cô nhìn anh đầy ẩn ý, sau đó gằn từng tiếng rõ ràng – Anh – tự. mình. giải. quyết. dứt. điểm. đi.
Nói xong, Như Tuyết đang định đứng thẳng dậy, nào ngờ đã có người nhanh hơn.
Cô gái bên cạnh trước đó còn như cây tầm gửi ẻo lả, đứng không nổi vậy mà đùng một phát hóa thành mụ đàn bà chanh chua, đanh đá, ru mạnh Như Tuyết ra ngoài, chỉ thẳng vào mặt cô quát:
- Con đàn bà vô liêm sỉ này… Thì ra mày ở đây câu dẫn người ta. Không tự soi gương xem, nhan sắc không có lại thấp hèn như vậy còn đòi mê hoặc, dựa dẫm đàn ông để leo cao? Đúng là mặt dày táo tợn.
- Không phải việc của chị…tốt nhất đừng lắm điều… Chị cũng không có quyền nhục mạ người khác.
Sau mấy lần hít thở khó khăn, Như Tuyết mới kìm lòng được, hai tay nắm chặt lại, cắn răng thốt ra những lời vô hại nhất có thể.
Chưa từng bị ai nói nặng lời trước mặt mình, vậy mà hôm nay bị một nhân viên bé xíu trắng trợn cãi lại, cô gái trợn trừng mắt vì nỗi tức giận bất ngờ xông thẳng lên ót.
Bước đến, cô ta xấn sổ đẩy vai Như Tuyết, miệng không ngừng lăng mạ:
- Con ả chết giẫm, *** trơ trẽn! Mày nghĩ mày là ai mà dám cãi lời bà? Hôm nay bà nhất định phải cho mày một bài học, cho mày chừa cái thói mơ tưởng cấp trên đi.
Vừa nói cô ta vừa giơ tay lên định tát vào mặt Như Tuyết. Nhưng cô đâu phải cục đất hay đứa ngốc không biết phản kháng?
Dễ dàng túm lấy bàn tay gầy yếu có phần mềm nhũn với những móng tay dài sơn nhũ trắng xóa của cô ta, Như Tuyết nhanh nhẹn tát vào khuôn mặt đáng ghét mà trong đầu vẫn hình dung điều này từ vừa nãy.
Tiếng “chát” thanh thúy vang lên, không gian bỗng tĩnh lặng như tờ.
Cô gái vẻ mặt hùng hổ cứng đờ, ngơ ngác nhìn Như Tuyết không tin được.
Vị đau rát, nóng bỏng ở mặt khiến cô ta dần nhận thức lại, vội la lên oai oái như con khùng, chỉ vào mặt Như Tuyết, gào lên:
- Mày dám đánh tao? Mày thực sự dám đánh tao à?
Vừa hét cô ta vừa vội vàng chạy đến túm lấy cánh tay Minh Vương lắc mạnh, ủy khuất chỉ vào người cô lên án:
- Anh xem, nó dám đánh em kìa… Anh nhất định phải giết chết nó… À không, anh phải cho người hành hạ nó sống dở chết dở, phải bắt cả nhà nó chịu tội em mới hả dạ…
Cô gái ra sức lắc tay anh, miệng không ngừng nói những lời tàn độc nhất. Không còn một chút dáng vẻ thùy mị và yếu đuối nào.
Con gái là vậy, thay đổi còn nhanh hơn gió độc, nhất là những loại kém cỏi, ngu dốt và điêu ngoa như này.
Kinh tởm và chán ghét hất mạnh cánh tay bám trên người ra, Minh Vương lạnh lùng thốt lên đúng một chữ:
- CÚT.
- Anh…anh…anh… – Cô gái lắp bắp như gà mắc tóc, khiếp sợ nhìn anh, thậm chí vẻ mặt còn kinh khủng hơn khi bị Như Tuyết đánh.
- Trong vòng năm giây nếu không biến khỏi đây, những lời vừa rồi sẽ ứng nghiêm ngay trên người cô. – Minh Vương lạnh lẽo nhìn cô ta, cả người tỏa ra hơi thở nguy hiểm.
Thực ra khi người đàn bà này vừa lên tiếng mắng *** Như Tuyết anh đã muốn xé xác ả… Nhưng vì nghĩ đến lời dạy của Quang Tiệp, anh cố kìm xuống.
Với lại bây giờ anh đang rất vui vì vẻ mặt tức giận đến mất lý trí của cô cho nên chỉ muốn nói chuyện với cô ngay, còn mụ điên kia anh cho vào sọt rác từ lâu rồi.
Giờ phút này cô gái không còn ngu ngốc như lúc đầu, hiểu rõ ánh mắt anh biểu hiện điều gì.
Cô ta căm hận nhìn hai người nhưng lại sợ ánh mắt băng lạnh đến âm độ kia, đành hậm hực bỏ đi.
***
Căn phòng một lần nữa chỉ còn hai người.
Không khí yên tĩnh đến nghe rõ tiếng hít thở khe khẽ của Minh Vương và tiếng nắm tay răng rắc của Như Tuyết.
Anh đứng im nhìn chăm chú vào cô, còn cô vẫn giữ tư thế vừa đánh người, quay lưng về phía anh.
Một lúc sau, vẫn không thấy cô có ý định động đậy. Minh Vương nhẹ nhàng đứng dậy, đi về phía cô, đặt tay lên vai cô, cười vui vẻ nói:
- Em tức giận?
Nhún vai tránh khỏi bàn tay anh, Như Tuyết quay lại nhìn chằm chằm Minh Vương, mím môi hỏi:
- Tôi tức giận anh vui lắm sao?
- Tất Nhiên. – Anh hồn nhiên đáp – Như vậy nghĩa là em đang ghen, đúng không?
Vẻ mặt vênh váo, dào dạt niềm vui của anh làm cô bùng phát. Nở một nụ cười trước giông tố, cô nhẹ nhàng đáp:
- Được… Vậy tôi sẽ tức giận cho anh xem.
Không suy nghĩ nhiều, Như Tuyết giơ tay lên giáng thẳng vào mặt anh.
Cú tát này cô dùng toàn bộ sức lực trong người. Trên mặt anh rõ ràng năm dấu tay đỏ lửng.
Những ngón tay đau đến run rẩy.
Vậy là chưa đầy mười phút, Như Tuyết đã ra tay đánh người đến hai lần. Đây là lần đầu tiên trong đời cô mất bình tĩnh như vậy.
Mặt bị lệch sang một bên, cái đau nóng rẫy chẳng khác nào vết bỏng ở mặt không bằng một hạt bụi trong lòng. Anh ngơ ngác nhìn cô, đau đớn hỏi:
- Sao lại đánh anh?
Cô không nói gì, chỉ trừng mắt nhìn anh. Con ngươi đỏ thẫm đầy sát khí, răng cắn chặt môi tím bầm. Tay để thẳng hai bên sườn nắm chặt lại đến thân thể run lên như bị phát sốt.
Bộ dạng của cô khiến anh sợ hãi vô cùng.
Vội vã bước lên nắm lấy vai cô, Minh Vương hốt hoảng đảo mắt khắp người cô hỏi:
- Em sao vậy? Nói anh biết, rốt cục là sao?
Rối rắm đến phát điên, anh chẳng còn nhớ chuyện cô vừa tát mình.
Bất chợt Như Tuyết vùng lên, gạt mạnh tay anh ra, hai mắt long sòng sọc nhìn anh như nhìn kẻ thù.
Cô bột phát tất cả lên người anh, nắm lấy bất cứ thứ gì gần đó ném về phía anh cùng với tiếng gào thét:
- Trần Minh Vương, anh là tên *** nhất trên đời này. Tôi không bao giờ muốn nhìn thấy anh nữa. Tôi hận không thể xẻ thịt uống máu anh ngay lập tức… TÔI HẬN ANH… Tôi HẬN ANH… TÔI HẬN ANHHHHHH…
Bỗng vơ phải cái gạt tàn thuốc trên bàn, Như Tuyết liền mạnh mẽ ném đến.
Nuốt ngược nước mắt vào trong, cô giật mạnh cánh cửa rời khỏi đó, chỉ vứt lại một câu tuyệt tình và lạnh lùng nhất:
- Anh chết đi.
Tiếng “ầm ầm” bật đi bật lại của cánh cửa cùng tiếng gạt tàn đập vào vật gì đó rồi rơi mạnh xuống đất. Minh Vương không quan tâm, trong đầu chỉ vang vọng toàn câu nói của cô “ TÔI HẬN ANH…TÔI HẬN ANHHHHH…”.
Một thứ nước ướt đẫm chảy qua mắt rồi rơi xuống nền nhà, vẻ mặt anh chết lặng nhìn theo, trong lòng trăm ngàn câu hỏi không lời giải đáp.
Sau đó anh chầm chậm gục xuống sàn gỗ, bên tai vẫn là những lời mắng nghiệt ngã nhất của cô.
Ánh nắng rọi vào căn phòng bừa bộn như vừa bị giặc càn quét.
Hình ảnh người đàn ông nằm bất động trên sàn phản chiếu trong cửa sổ kính sát đất trước mặt.
Chuông điện thoại bất chợt vang lên trong không gian tĩnh lặng.
Chẳng cần điều gì hơn đâu. Chỉ cần được ở bên nhau
Sẽ chia quan tâm mỗi ngày. Cảm ơn tình yêu, em đã cho anh
Bên em anh thấy bình yên. Không lo toan muộn phiền
Hạnh phúc thật nhiều. Từ khi anh gặp được em…
Âm thanh vang rền, kéo dài…
…Kéo dài…
Kéo dài…
…Rồi lịm đi…
Chap 37: Thuyết nhân quả.
Bầu trời âm u và nóng bức đến không một chiếc lá rung rinh càng khiến con người khó chịu và bực bội.
Ngày cũng như đêm nóng bỏng, nóng rát, nóng bốc hơi… Đủ loại nóng.
Không khí bao chùm một chữ “nóng”.
Ngồi ngoài sân mong có cơn gió bay qua, Hân mặc áo ba lỗ màu xanh và quần đùi mát mẻ, vừa ăn táo vừa thở dài than:
- Nóng chết mất…Làm ơn có chút gió đi mà. – Cô ngước mắt lên trời nói to, ước gì mình có khả năng hô mưa gọi gió như trong phim.