cho giải nhiệt. – Đức Minh ở bên cạnh xun xoe vừa phe phẩy quạt vừa lấy lê cho vợ.
Nghe anh nói vậy cô liền lườm anh, tố cáo:
- Anh còn nói nữa? Do béo mới nóng đó… Suốt ngày bắt em ăn với ăn thôi. Cứ làm như em là lợn sắp đến ngày xuất chuồng không bằng.
Nói xong cô hừ lạnh quay đi.
Biết vợ lại giận dỗi về việc vóc dáng, anh vội vàng cười lấy lòng, ngọt ngào dỗ:
- Em ăn là để tốt cho con mà… Với lại em đang có thai, tăng cân là chuyện tất nhiên. Thử hỏi bà bầu nào không béo chứ?
- Nhưng người ta béo ở mức cho phép còn em là vượt mức đó từ lúc chưa có thai rồi. – Hân hậm hực phân bua.
- Bậy nào. Em không béo. Anh thích vợ anh có thịt, ôm mới thích. – Nói rồi anh cúi xuống thơm nhẹ vào má cô.
Hân vừa xấu hổ vừa hạnh phúc cười, nhìn cái bụng đang dần lộ ra, lại không nhịn được càm ràm:
- Nhưng không nhất thiết vào mùa hè chứ? Anh có biết phụ nữ mang thai sẽ nóng gấp đôi người bình thường không? Lại thêm em là động vật máu nóng… vậy là gấp ba liền.
Với sự lý sự “lô gic” của vợ, Đức Minh đành bó tay, ngước nhìn trời cảm thán sao không nổi sét đánh chết anh đi? Chuyện này anh đâu có tính toán? Đây rõ ràng là điều tự nhiên… Nhưng biết vợ mang thai, thời tiết lại nóng khủng khiếp thế này, anh chỉ ngoan ngoãn làm bia đỡ đạn, để cô trút giận một chút cho thoải mái hơn.
Lúc này, bà Hoa từ trong nhà bước ra, ngồi xuống ghế tre bên cạnh, thở dài não nuột, mặt buồn thỉu không nói gì.
Hai vợ chồng anh liếc mắt nhìn nhau rồi dè dặt hỏi mẹ:
- Mẹ ơi… Sao rồi ạ?
Ngẩng mặt nhìn hai con, bà tiếp tục thở dài rồi mới chậm chạp đáp:
- Vẫn thế… Mẹ hỏi nó không chịu nói, cứ bảo để nó yên, đừng ai làm phiền là được.
- Haiz… chắc chắn là hai người cãi nhau rồi… – Hân cũng thở dài cúi đầu, đột nhiên trở nên tức giận nói tiếp – Mà anh ta cũng kì. Con gái giận dỗi là chuyện bình thường, dỗ dành một chút là xong… Nào ngờ bây giờ vẫn chưa thấy mặt mũi đâu.
Tay để trên cằm vuốt ve, Đức Minh ngồi bên lặng lẽ nhíu mày suy nghĩ.
Mãi sau anh mới lên tiếng:
- Anh nghĩ hai người chắc chắn có chuyện nghiêm trọng…Tuyết đâu phải là đứa thích giận dỗi hay để tâm việc vặt vãnh. Mà con bé cũng chưa bao giờ tức giận và nóng nảy như vậy.
- Đúng thế… Cậu ấy thậm chí còn quát cả Ánh Dương và bực bội với tất cả mọi người. – Hân gật đầu nhìn chồng tán thành.
Nhớ đến chuyện đó, cô vẫn vừa lo lắng vừa giận bạn.
Mặc dù đã qua vài ngày nhưng cục tức trong ngực chưa hoàn toàn tiêu tan, cô buồn bực cắn mạnh miếng lê, nhai ngấu nghiến.
Buổi sáng đó Như Tuyết đi làm, mọi chuyện vẫn rất bình thường.
Đến tối cô về nhà một mình trong bộ dạng bơ phờ, hai mắt đỏ hoe và khuôn mặt thất thần.
Phát hiện sự lạ lùng của cô, bà Hoa đến gần quan sát mặt con, nhẹ nhàng hỏi:
- Có chuyện gì vậy con? Sao hôm nay về một mình?
- Không có gì ạ. Mẹ đừng hỏi… con mệt rồi, muốn đi ngủ luôn. Mọi người không cần gọi con ra ăn cơm đâu ạ. – Cô quay đi né tránh mắt mẹ, mệt mỏi đáp.
Dứt lời định bước vào phòng Hân đã kéo tay cô lại, nháy mắt cười đoán:
- Hai người có chuyện gì đúng không? Cãi nhau à?
Lạnh lùng gạt tay chị dâu ra, cô nhìn thẳng vào mặt chị nói đúng một câu:
- Yên phận làm bà bầu của cậu đi, đừng xen vào chuyện người khác.
Nụ cười đùa giỡn cứng ngắc trên mặt Hân vì câu nói đó của bạn, ánh mắt bị tổn thương nghiêm trọng.
Chứng kiến biểu hiện xúc động và đau lòng của cô, Đức Minh vội vàng bước lên đỡ lấy cô và cũng không thể tin nổi những lời như vậy thoát ra từ miệng em mình.
Mọi người đều bị câu nói của Như Tuyết làm cho đờ ra.
Không khí bắt đầu đóng băng, các phân tử oxi ngừng chuyển động, dần dần tạo ra những vết nứt.
Dường như tất cả có thể cảm nhận rõ chúng đang nới rộng ra như chính chỗ nào đó trong tim họ đang bị loang ra, nhòe đi vì một thứ ẩm ướt.
Đúng lúc này, Ánh Dương từ bên ngoài chạy vào, không phát hiện điều bất thường, vừa thấy mẹ liền réo vang:
- A mẹ về rồi! Bố đâu ạ? Con muốn bố mua cho đồ chơi giống của bạn Hạnh.
Vừa nói bé vừa lắc tay mẹ liên hồi.
Mãi không thấy mẹ trả lời, bé mới đưa mắt ra xung quanh rồi ngước nhìn mẹ, dè dặt hỏi:
- Mẹ, mẹ ơi… Hôm nay … bố không đưa mẹ…về sao?
Hai tay Như Tuyết bóp chặt gấu áo. Những tiếng “bố” thốt ra tự nhiên và đơn giản từ miệng con chói tai và âm vang làm cô muốn điên lên.
Cố mím chặt môi kiềm chế, mãi sau cô mới bật ra được vài chữ:
- Đừng hỏi về bố con nữa.
- Tại sao ạ? – Ánh Dương nghiêng đầu nhìn mẹ thắc mắc. Tại sao bé không được hỏi về bố? Đó là bố của bé mà? Mẹ không cho bé hỏi bố vậy thì hỏi ai đây? Thật vô lý. Bé chu môi bất mãn.
- Mẹ nói, không được hỏi là không được hỏi. Sau này mẹ không muốn nghe thấy bất cứ tiếng “bố” nào từ con nữa, rõ chưa?
Câu cuối cô gần như gắt lên. Sau đó không chờ mọi người kịp phản ứng đã chạy nhanh về phòng sập cửa lại.
Độ dao động của cánh cửa đập thẳng vào không gian, tạt một làn gió lạnh về phía sau.
Mọi người thẫn thờ nhìn nhau như trúng thuốc mê, chẳng hiểu và chẳng biết chuyện gì vừa xảy ra, cũng chẳng kịp phản ứng.
Sau một hồi bàng hoàng và sợ hãi, nước mắt nhanh chóng tụ lại trên mi, từng giọt từng giọt rơi lã chã xuống hai má bầu bĩnh của Ánh Dương. Sau đó bé khóc to lên, nức nở gấp gáp như tắc nghẹn ở ngực.
Bà Hoa xót xa trong lòng, vội vã đến ôm chặt cháu, vỗ về an ủi.
- Ánh Dương ngoan…đừng khóc… Có bà đây.
- Hu hu… sao mẹ lại nổi giận với con?
- Ừm… Có thể do mẹ đang có chuyện không vui. Con tha lỗi cho mẹ, được không? – Bà nhẹ nhàng dỗ dành, lau nước mắt cho cháu.
Câu hỏi của cháu làm bà Hoa đớ người, ú ớ vài câu tìm lý do.
- À…ờ… chắc mẹ đang giận bố… Ánh Dương nghe lời mẹ đi… Bao giờ mẹ hết giận, mẹ sẽ không cấm con nữa, có được không? – Bà cười dịu dàng, vuốt vuốt mái tóc như nhung của cháu, sau đó đề nghị – Hôm nay con ngủ với bà nhé!
Quay ra nhìn cánh cửa đóng chặt kia một lúc, Ánh Dương mới quay lại gật đầu đồng ý.
Khuôn mặt đáng yêu buồn bã và ỉu xìu. Bé cúi gằm đầu, chậm chạp lê từng bước về phòng bà. Vậy là hôm nay không được mẹ ôm ngủ rồi. Bé rất buồn đồng thời cũng tức giận. Mẹ chưa bao giờ la mắng bé như vậy.
Mọi người cũng không dám tin những gì vừa xảy ra là thật.
Xưa nay Như Tuyết chưa bao giờ nặng lời với con chứ đừng nói đến sự cấm đoán bá đạo. Vậy mà chỉ trong chưa đầy nửa phút cô đã để cho cả hai điều đó xảy ra cùng một lúc.
Trong nhà vì chuyện này mà thấp thỏm và trao đảo mạnh.
Cái nóng lại được đà tiến tới.
***
Một người đàn ông tóc tai bù xù, quần áo sộc sệch, bên trán phải có tấm vải trắng che gần kín mắt, không nhìn rõ cảm xúc trên mặt. Anh ta đang ngồi dưới đất, tay trái gác lên đầu gối trái, ngước ánh mắt thờ ơ nhìn ra ngoài trời.
Những tia nắng như thiêu như đốt chói lọi khắp nơi. Mọi người trên đường tranh nhau tránh nắng và hạn chế đi lại.
Lạ thay người đàn ông hoàn toàn không cảm nhận được sự nóng bỏng và ấm áp của nó.
Đột nhiên anh đứng dậy mở tung cửa sổ cho phân tử “nhiệt” bay vào xua đi cái lạnh trong phòng…hay t