đùng, chết cmn 2 con chim, banh bay hơn tỷ km về phía chân trời dù lúc đó còn có mình nó với cái khung thành, bố thằng ngu, cả đám thì cười rũ rượi, trận đó hòa ko có chầu nước uống, tất cả chỉ tại thằng lz đó.
Quay lại trận bc, ngay sau khi để thua trái đầu, bên kia phát bóng, lần này mình đỡ tốt cho thằng Hiếu chuyền, ngay sau đó mình chạy băng băng lên đập cái oành, banh bay cắm thẳng cuối sân, nguyên đám khán giả la hét ỏm tỏi, dm sướng quá đi.
Tiếp sau đó thì cũng ko kể nhiều nữa, dễ đến chán, sân bóng trở thành sân khấu để mình thỏa sức ca hát, hiệu suất ăn điểm gần như là 80%.
Hết hiệp 1, thong thả đi về phía mấy đứa lớp mình uống nước nghỉ ngơi, đứa nào cũng thoải mái vì trận đấu quá dễ dàng, nhìn qua bên kia tụi nó trông như cái mền, lũ con gái thì tất ba tất bật chăm cho tụi nó nào là lau mồ hôi, quạt gió…..
Tự nhiên bừng lên chút ganh tị, thế là quay qua con Ngân thủ quỹ:
-“Mày, lấy quạt giấy quạt cho tao cái, nóng chảy mở nè!”-
Mắt long lanh nhìn nó ko chớp, ai chứ con này chơi được lắm.
-“Ăn cứt đi con!”- nó uốn cong đôi môi chúm chím, nhìn mình cười nhẹ nhàng.
Mẹ bà con gái ăn nói thô lỗ như cái j ấy, sau này ai hốt nó kể cũng thảm họa.
Ở bên kia, con nhỏ hot girl 11A mà lúc lớp 10 chê mình xấu trai nhìn mình đầy ái ngại:
-“Xấu trai nhưng anh còn có tài lẻ em ạ!”.
Mình vênh vênh mặt về phía nó, í bảo cuộc hấp diêm chưa xong đâu, còn vài shot nữa nè, âu cũng là trời cho mình cái may để hành lớp nó, dù mấy thằng con trai lớp nó ko thù oán j với mình.
Hiệp 2 vẫn diễn ra với kịch bản như cũ, diễn viên chính là mình, hỗ trợ sản xuất là thằng Hiếu chuyền 2, diễn viên quần chúng là bên 11A, mình diễn thế nào thì tụi nó chịu thế ấy.
Mấy đứa con gái 11A thấy thế tự nhiên nghĩ ra kế sách kéo nguyên đám lại đường biên ngay sát bên vị trí của mình, bất kể banh vừa chuyền lên mình chuẩn bị đập là tụi nó hò lên thật to làm mình trật nhịp và phân tâm.
Ôi dcm, mấy bé xinh mà sao chơi xấu thế, mình đập hỏng mấy trái liền, tụi nó kiếm đâu ra có cả kèn nữa, móa, muốn điếc cả tai luôn.
Thế là mình kéo ra khiếu nại trọng tài, ông thầy đuổi cổ tụi nó ra, vẫn còn vài đứa luyến tiếc nhưng tiếng la bắt đầu nhỏ dần và mình lại làm tốt nhiệm vụ.
Trận đấu kết thúc, 2 lớp bắt tay nhau, cái cảm giác của người chiến thắng nó thật tuyệt, có thể vểnh cao mặt lên trời mà ko sợ j hết, kiểu như anh đẹp trai thì anh có quyền, thuyền đéo có máy thì đừng đú với ca-nô và đánh lô tô thì chơi nó ít thôi.
Lại nói nhảm rồi, đại loại là buổi chiều hôm đó thật tuyệt, vừa chơi nổi vừa chiến thắng.
Nhìn quanh quất mới thấy là ko có Linh, teo nhẹ, bữa nay đánh hay zậy mà ko có nàng, cả đám ở lại xem thêm một trận nữa, cũng chả nhớ lớp nào đánh chủ yếu là muốn níu kéo cái cảm giác hào hứng, sôi nổi của giải bóng chuyền, cả năm mới có 1 đợt, và năm này là năm duy nhất có 2 đợt bc nên mình quý nó lắm.
Có thể có đứa bảo mình làm gì mà sùng bái, coi trọng cái môn thể thao này đến thế, đơn giản lắm, vì chỉ có khi chơi bc mình mới là một thằng con trai ko tự ti về bản thân, là một thằng cực kì nổi bật và đặc biệt đó cũng chính là những lúc mình tuyệt vời nhất.
Mình ko đẹp trai, hồi đó cũng nhát gái nhưng đổi lại mình có cái tài chơi thể thao mà ko phải ai cũng có, cũng nhờ đó mà lên đại học mình tự tin hơn rất nhiều, chém gió với gái như bão.
Hết cái trận j đó cả đám lại đi uống nước, mình vào Wc tè cái xong mới đi, bao giờ cũng zậy trước khi làm việc j mình cũng đi tè để lấy thoải mái, tụi bạn cứ bảo mình bị thận, thận cái ông ngoại tụi mày.
Công nhận bữa nay nhìn cái j cũng đẹp, Wc bình thường tối thui bữa nay cũng thấy kiểu như ánh sáng thiên đường, chíu chíu, sàn nhà dơ hầy cũng hóa gạch cao cấp, đến cái dòng nước tiểu cũng có màu lóng lánh sáng chói. Tao đang cực kì hạnh phúc, đứa nào lúc này mà có lỡ đập cái ghế vào đầu mình thì mình cũng nhẹ nhàng cười:
-“Sao bạn lại làm như vậy, đem ghế về đi nha!”.
Còn bình thường thì cũng hơi hổ báo nhưng tuyệt đối ko đánh nhau, mình là trai ngoan
Chap 36.
Lúc này cũng hơi đói, tụi trong lớp rủ đi ăn uống gì đó, bao giờ cũng thế cứ đến hội bc là việc ngày mai đi học nó nhỏ xíu như tô hủ tíu, chỉ biết ăn chơi và hưởng thụ.
Đã gần 6 năm rồi tính từ lúc đó, thời học sinh trôi qua cứ ngỡ chậm nhưng hóa ra lại quá chóng vánh, nhiều lúc cứ hối tiếc lẽ ra hồi đó ở lại lớp có khi sẽ cứu vãn được sự luyến tiếc quãng đời đẹp nhất đời người chăng???
Giờ chỉ ước sao đi mua vé số, trúng cmn 1 tỷ tỷ tỷ tỷ, mình sẽ quay về Bạc Liêu, lên BGH trường chuyên xin cái danh sách của tất cả các học sinh niên khóa 2006-2009 cùng với khối lớp 10 và 12 năm đó.
Rồi mình sẽ gọi đt đến từng nhà, gửi cho tụi nó mỗi đứa khoảng 10tỷ để năn nỉ tụi nó sắp xếp 1 ngày cả trường sẽ lại mặc đồng phục học sinh, học lại một ngày cấp 3, sáng thức sớm xin mẹ 10k ăn sáng, vừa đi vừa ngắm gái, đánh bc buổi sáng với bạn bè, cãi nhau xem đội nào được vào, được ăn mì ở căn-tin chú Sang, ụp 2 tô mì ra tính tiền 1 tô, học những giờ văn đầy chán ngán và buồn ngủ, ngắm tất cả những đứa con gái mà mình thích, xích mích với tất cả những thằng mà mình đếu ưa, những cơn mưa ngập cả sân trường cũng như tất cả những điều giản dị và bình thường của một trường học cấp 3 từ gái đẹp, trai sinh đến nhà vệ sinh ghế đá các kiểu.
Mà thôi, mọi thứ cũng qua rồi, chả nói gì được nhiều, cái gì qua thì đành cho qua. Quay lại tối hôm đó, cả đội nam và nữ đều win, thật sướng, kéo nhau ra cái quán mà bọn mình hay ăn. Nói thêm là cái quán này nó ko có biển hiệu, một điều thường thấy ở nhiều quán ven đường ở Bạc Liêu.
Tụi mình thường gọi quán này là quán “May mắn”. Nghe thì nó hơi mê tín nhưng mà nghĩ lại thấy cũng buồn cười, quán này đồ ăn khá rẻ, hồi lớp 9 cả đám mấy thằng chiến hữu với mình đi thi HSG vòng thị, đi ăn cơm ở đây xong cuối cùng đậu vòng thị hết, cái tên “May mắn” ra đời từ đó. Đến vòng tỉnh, cũng lại đi ăn, cả đội tuyển Lí của mình ăn cơm, trừ thằng Phát nó ăn hủ tíu mì, cuối cùng có mình thằng ngu đó rớt Kể từ đó mỗi lần thi học kì là lại kéo ra ăn, thi môn tự nhiên thì ăn cơm sườn, thi môn xã hội thì ăn hủ tíu mì với lí do ý tứ văn chương sẽ tuôn dài và trót lọt như sợi hủ tíu.
Khá là buồn cười, nhưng cả đám duy trì điều đó hết cả 3 năm cấp 3. Người ta bảo có kiêng có lành, giống kiểu ở Việt Nam mà thấy con nào hot girl xinh xắn, dáng ngon, nhà giàu, có bồ đại gia thì đừng có nhảy vào cua, thường ông bà ta kiêng vì sẽ đéo cua được đâu, thật đấy.
Đang mệt nên mình ăn cơm sườn, mấy đứa khác cũng đứa hủ tíu, đứa cơm, chuyện trò vui vẻ, chả hiểu sao cái lớp mình hồi đó thân nhau là vậy mà sau này lên đh mỗi đứa một nơi. Ăn xong đến cái đoạn tính tiền mới hài, thằng Nghĩa đói quá nó ăn sạch cái dĩa cơm tới nỗi mà cái dĩa bóng loáng luôn, có khi đem soi gương cũng được cả đám ngồi cười rụng rún.
Rồi đi uống nước, ngày đó thích ăn chè lắm, cứ có dịp rãnh buổi tối lại đi ăn bánh flan, súp cua…
Sau đó thì ai về nhà nấy, mình về đến nhà chắc cũng 8h có hơn, tắm rửa sạch sẽ xong lại ăn cơm, hồi đó ăn dữ lắm mà sao đ’ mập được, sau này 4 năm đh lên 25 kg, như một con heo. Xong cũng đâu có dá