m đi ngủ, 2 ngày nay toàn lo chơi, thế là trong lúc bao nhà đã tắt đèn đi ngủ (Có ngủ thật ko thì đéo biết), khi mà những chú chim đã tha mồi về tổ, những con hổ đã cắp đít về rừng….thì giữa đêm khuya một bóng người đang cặm cụi học bài, lẽ ra mình phải được lên báo về tấm gương học tập mới đúng.
Giờ nghĩ lại mới thấy, suốt 3 năm cấp 3 thì năm 11 là năm khó nhất, toán thì có hình học không gian, Hóa thì có phần hữu cơ, suýt thì mình cũng chết vì 2 môn này. Đầu óc mình ko thông minh như bao người, khả năng sáng tạo cũng kém, bởi vậy những ngày đầu học hình không gian chua thôi rồi, lũ bạn dạy đến đâu làm tới đó, còn mình cứ vẽ hình xong lại đực mặt ra, xếp hình cũng ko được, xác định hình cũng ko xong, căn nguyên cũng do khả năng tưởng tượng kém.
Thế là quyết tâm ôn, tối nào cũng lấy sách ra làm đến khuya, cứ có mấy bài làm đi làm lại suốt, thế rồi chó ăn xương riết cũng quen, mèo ăn cá riết cũng khoái, mình đã khá vững hình không gian, cả một quá trình miệt mài lao động dù chỉ là vững căn bản thôi.
Còn Hóa hữu cơ thì sao nhỉ, khó nhất ban đầu là cái phần đọc tên, dm một chất cấu tạo vẽ ra gần cả nửa cái bảng rồi đọc tên này nọ, tốn bao thời gian học thuộc, lăn lộn, quay tay, đêm nào cũng ngồi tập đọc tên các chất hữu cơ cứ như đọc lô-tô:
-“Đi penta oxy hidro yoona kali hidro xít!”.
-“Tri phopho Kim Tae hee clo- hidro xit!”.
Nói chung là đại loại thế, lâu quá có nhớ đ’ chất nào đâu, đến gia đình mình thấy mình cũng mún điên cmnr, mãi thì cũng tinh thông kinh sử cái môn này, hú hồn, đúng là có công mài sắt có ngày biết làm thơ, chịu khó mộng mơ rồi sau này sẽ học trùm Hóa.
Lên đh thì khác quá nhiều, về nhà chả cần phải học nâng cao cc gì, cứ đến ngày thi ôn tủ đề mấy năm trước là xong, ko đậu cũng rớt.
Sáng hôm sau, một ngày thứ 2 nắng vàng sớm, xách xe đi học từ rất sớm, đang băng băng đến trường thì thấy bóng dáng một đứa con gái mặc áo dài đang đạp những bước nhẹ nhàng về phía trường, đứa con gái đó có mái tóc đuôi gà dài búi cao trông khá cá tính, xe đạp đỏ, dáng người khá chuẩn, mặc một cái áo khoác màu xanh nhạt trông vừa yếu đuối, vừa …..chuối, trời bữa nay nắng sớm có lạnh cái lz j đâu mà phải kín đáo thế, nhìn nó thêm tí nữa, hóa ra là không quen, thế là vượt mặt nó, ko quên ngoái đầu lại nhìn nó, mặt này lạ, chắc lớp 10, xong lại đi tiếp, đã nói ko mê gái.
Ngày đó mình thói quen trăm ngày như một, sáng luôn đi học sớm xong cất cặp xuống chơi bc, khi có trống vào tiết thì xuống cái vòi nước kế 11T rửa chân tay xong để nguyên áo ra ngoài xong lên lớp, nhìn như thằng 2 lúa mới bắt cá xong.
Tiết học đầu tiên hình như tiết Toán thì phải, hồi đó cô giáo dạy Toán của mình là cô Ngân, đây cũng là một trong số ít giáo viên mà mình rất nể trong toàn thể gv trường, cô vừa giỏi, vừa dễ thương, tốt nghiệp loại G Đh Sư phạm TPHCM mà. Tiết toán luôn là tiết học thoải mái nhất, ngồi tính toán với những con số hoặc suy nghĩ cách giải một bài hình nó có một thú vị riêng, cô thông báo tuần sau kiểm tra 1 tiết, rồi giông tố lại sắp đến rồi.
Giờ ra chơi, chạy qua 11T, 2 ngày rồi ko gặp Linh, ko biết nàng sống chết thế nào rồi, đứng ở cái cửa sổ cuối cùng nhìn vào lớp nàng, đưa tay vẫy vẫy. Nàng nhìn thấy tươi cười, chạy ra chỗ mình:
-“Gì đó??”- nhìn mình cười.
-“Mấy h rồi mày??? Tao quên mang đồng hồ!”- mình mát mẻ.
-“Ờ, giỏi ha, 7h50, t vào lớp đây!”- nàng bĩu môi.
-“hề hề, đùa đó, tính qua đây nói m cái này quan trọng lắm!”.
-“Cái gì cơ!”- tròn xoe mắt.
-“Tự dưng nhớ bữa có đứa nào hứa đãi t ăn sáng mà t quên mất tên rồi!”.
-“Xì, m chỉ vậy là hay thôi, mấy nay kiểm tra t cũng quên béng mất!”.
-“À mà hình như hôm qua lớp m ăn 11A hả??”- nàng hỏi tiếp.
-“Để t cho m biết một bí mật nha!”- mình nói vẻ nghiêm trọng.
Sau đó ghe vào sát tai nàng:
-“Có t thì khó có chuyện thua lắm!”- sau đó mình phá ra cười.
-“Tự tin thấy ớn!”.
Sau đó chém gió ba hoa, khoác lác thêm chút thì trống vào giờ, chia tay nàng mà lòng đau như cắt, nước mắt chảy âm thầm. Về đến lớp cho tiết 2, bữa nay bà cô dạy Văn bị bệnh có ông thầy dạy bù, thằng cha này là hiệu phó trường, được cả đám đặt biệt hiệu là :
-“Pikachu!”.
Ko phải tại ổng dễ thương như Pikachu hay có bộ lông vàng óng, hay tuổi chuột này nọ đâu, trật hết đấy.
Vì con Pikachu nó phóng điện, điện là chữ điên có dấu nặng “Điên nặng”. Kể ra đứa nào nghĩ cái trò này cũng dữ lắm, cha này hay làm mấy cái trò khùng điên lắm, điên thế nào để từ từ mình kể.
Chap 37:
Hôm đó tán phét với nàng xong quay về lớp thì thấy một hình ảnh hết sức kinh hoàng, ở giữa lớp 7 đứa con gái đang bu quanh lại một món đồ vật linh thiêng, đó là hình Bác Hồ treo trên tường chỗ bảng đen. Mặt đứa nào đứa nấy xanh lè, tá hỏa, kế bên là trái bc đang nằm lăn lóc.
Hỏi ra mới biết trong một giờ ra chơi hứng tình, 7 nàng công chúa lấy banh ra phá và vô tình pha chút bất thình lình trội rớt cmn cái hình của Bác Vãi gái thật chứ.
Lúc đó vào giờ rồi, chả lấy đâu ra ghế để lên treo lại, thế là lấy hình Bác up trên bàn GV, để hết giờ treo lại. Có ngờ đâu, người tính thì thường đéo bao giờ bằng trời tính và đôi khi những hành động linh tinh lại gây họa.
Ông thầy hiệu phó khoan thai bước vào lớp, mặt chả đểu thôi rồi, vừa ngồi vào bàn ổng nhìn tấm hình rồi hỏi ngay:
- “Tại sao các em lại để hình Bác nằm lăn lóc như thế này hả, các em có biết đây là di vật hết sức linh thiêng hay ko???”.
Cả đám đưa mắt nhìn nhau, mấy nhỏ con gái xanh hết cả mắt, cúi đầu xuống tỏ vẻ hối lỗi, sau đó ông thầy dịu giọng:
- “Thôi vào bài học nào!”.
Rồi ổng lấy cái bình bông trên bàn học đặt………..lên tấm hình của Bác xong rồi vào dạy
Thiệt đến tận bây giờ mình vẫn ko thể giải được cái hành động của ổng năm đó nghĩa là sao.
Ông này xàm xàm nhưng được cái dạy Văn cũng hay, hài hước nhưng hơi tục. Ổng lấy bài thơ của Hồ Xuân Hương ra làm vd, ko biết bài này phải Tự Tình ko, lâu quá quên rồi:
- “Thơ của Hồ Xuân Hương đôi khi ẩn chứa nhiều đạo lí rất uyên thâm, như các em có thể thấy:
Xiên ngang mặt đất rêu từng đám
Đâm toạc chân mây đá mấy hòn!”
Đọc câu thơ xong mặt ổng tự nhiên đểu hết sức:
- “Xiên ngang, rêu ở đây chắc mấy thằng con trai cũng hiểu hiểu, thầy ko nói thêm, mấy đứa con gái hỏi tụi con trai nhé, còn đá mấy hòn, 2 hòn chứ mấy??”.
Xong ổng cười ẩn ý, cả đám thì cười như điên, dm, đếu thể tin được ổng đem cái này lên lớp, hồi đó mình đọc qua mà cũng ko để ý, công nhận văn thơ của Hồ Xuân Hương là cả một pho tàng nghệ thuật về văn học, đại học, nhân sinh dục học…..Khéo phải đưa vào kì quan thứ 1 tỷ của nhân loại mới đáng.
Ông thầy trong trường cũng đào hoa lắm, hay đi uống nước với mấy con hot girl lớp Văn, lại còn xin nick Ym về chat nữa chứ, trong trường có ông thầy ghét quá có đợt quăng bom nick ym ông hiệu phó nghe kể mà cười muốn lộn ruột.
Hết tiết Văn, chả hiểu thằng Thắng lấy đâu ra cái lon bia, thế là đầu óc năng động sáng tạo của cả đám thúc giục, kéo nguyên băng gần 15 thằng ra sân trước cửa lớp chơi……..tạt lon
Nghe qua thì có vẻ hay chứ nghĩ lại kế hoạch đó nó ngu vcl, hồi đó đi học toàn bị bắt mang dép có quai hậu, mà dép này thì có mà mổ lon từ trên xu