hấy, để buộc Nguyệt phải quyết định mọi chuyện nhanh chóng.
Dù biết có người ngồi xuống đối diện mình nhưng Nguyệt không quay đầu lại:
- Mày tới rồi hả? gọi gì uống đi. – Nguyệt lơ đãng.
- Em không nghĩ mình là người chị đang đợi.
Nguyệt quay đầu lại nhìn Phương. Nguyệt cũng biết Phương sẽ tìm đến Nguyệt nhưng không ngờ Phương có thể chờ lâu đến vậy. cũng đã một tháng từ lần nói chuyện trước còn gì.
Nguyệt khẽ thờ ra và tiếp tục nhìn ra cửa sổ.
- Ngoài đó, có gì mà chị quan sát kỹ vậy? – Phương khó chịu khi Nguyệt coi mình như không tồn tại.
- Phương muốn nói gì thì cứ nói đi. Tôi vẫn nghe mà.
- Chị định kéo dài tình trạng nỳ đến khi nào?
- Sao Phương không đi hỏi anh Nguyên của Phương ấy. – Nguyệt khẽ khàng – Chỉ cần Nguyên nói, tôi sẽ rời khỏi cuộc sống của Nguyên mà.
- Chị cho rằng anh ấy có thể bỏ chị sao? – Phương cười khẩy – Tự chị phải quyết định đi chứ?
- Phương muốn tôi làm gì?
- Chị phải rời khỏi anh ấy. chị đã không có tư cách ở cạnh anh ấy nữa rồi. một người phụ nữ vô sinh thì chỉ là phế phẩm. tôi thì khác, tôi đang có thai, con của anh ấy.
Nguyệt tái mắt trừng mắt nhìn Phương:
- Phương rất biết cách khoáy sâu vào vết thương của người khác.
- Vì chị không biết liêm sĩ. – Phương cao giọng – Đáng ra chị phải biết điều mà trả cha trả chồng cho mẹ con tôi chứ?
Đang nói thì Phương ìm bặt khi có cảm giác nước hất vào mặt mình và chảy tràn xuống cổ.
- Chẳng biết ai mới là người không biết liêm sĩ. – Ánh gằn giọng – Đã cướp chồn gngười khác mà còn to mồm hả. nói to lên cho mọi người cùng nghe coi ai bị chửi.
- Chị… – Phương tái mặt.
- Tao cho mày biết. là tại Nguyệt hiền làng mới im lặng cho mày lớn lối chứ gặp tao hả? tao kéo bà con họ hàng tới gia đình mày quậy tưng lên để coi mày còn mặt mũi nào ra đường nữa hay không? quậy cho gia đình mày không thể nào sống nổi vì nhục nhã kìa. Còn mày, tao tặng cho vài ca axít coi có dám vác mặt lên như vậy nữa không?
Phương run rẩy. ai chứ Ánh thì Phương biết chị ta có thể làm thiệt. chị ta với Nguyệt như chị em gái, chọc vào Nguyệt khác gì chọc vào chị ta.
Phương vội vàng đứng dậy nhưng cố nói với Nguyệt:
- Tôi nói rồi đó, chị coi làm sao đó thì làm đi.
- Mày còn nói – Ánh quát lên làm Phương vội vàng chạy ra khỏi quán.
- Thật tức chết mà. – Ánh ngồi xuống cạnh Nguyệt, bưng ly nước lạnh lên uống cạn mà vẫn thấy bực bội – Sao mày không cho con ránh đó một trận.
- Tao có quyền ư? – Giọng Nguyệt nghèn nghẹn – Cây độc không trái, gái độc không con. Tao đã gây nên tội lỗi tày đình gì mà phải chịu cảnh này vậy trời.
- Đừng vậy mà Nguyệt. – Ánh hoảng hốt khi thấy hai hàng nước mắt rơi ra từ má Nguyệt.
- Phương có quyền đòi công bằng cho bàn thân và đứa trẻ mà.
- Mày điên hả? mày là vợ Nguyên còn cô ta là kẽ phá hoại gia đình mày đó.
- Tao không thể là người vợ tốt, tao không thể sanh con thì tao cũng không có quyền cướp đi hạnh phúc làm cha của Nguyên.
- Quan trọng là Nguyên nghĩ gì kìa. Mày đừng có suy nghĩ vớ vẫn nữa.
- Mày không ở vào hoàn cảnh của tao mày không hiểu đâu.
Nguyệt buông một câu rồi lại im lặng nhìn ra ngoài. Ánh bất lực thở dài. Từ khi chuyện đó xảy ra, Nguyệt mất hẳn nụ cười, đáy mắt nó lúc nào cũng ẩn chứa một nỗi đau vô ngần. nó khép mình lại torng thế giới của riêng nó, ai nói gì cũng không nghe không thấy. chỉ mình nó với nỗi đau của chính mình.
Nguyệt giật mình khi cửa phòng bật mở. Nguyệt nhìn lên thì thấy Nguyên đang đứng nơi cửa nhìn chăm chăm vào Nguyệt. Nguyên bước vào phòng khép cửa lại.
Nguyên nhìn vào túi sách vào những bộ đồ Nguyệt đang để trên giường:
- Em đang làm gì vậy?
Nguyệt cười khỏa lấp:
- Em đang sắp xếp lại những bộ đồ mà em không mặc nữa để mai đưa sang cho đoàn từ thiện. Để không cũng chẳng làm gì.
Nguyên bước lại, quỳ xuống trước mặt Nguyệt, nhìn vào mắt Nguyệt. Nguyệt giật mình khi thấy trong ánh mắt Nguyên chứa đầy sự giận dữ và đau lòng.
- Em cho rằng anh không biết em đang nghĩ gì sao? – Nguyên nhỏ giọng.
Nguyệt nhìn Nguyên rồi quay mặt qua chỗ khác.
- Mọi chuyện đã được định rồi Nguyên à – Giọng Nguyệt đầy đau đớn.
- Ai có quyền quyết định? Anh không chấp nhận. – Nguyên nói như quát – không ai có quyền
chia cách anh và em cả.
- Nhưng số phận đã sắp đặt như vậy rồi anh à. – Nguyệt khóc – Từ khi em để mất đứa con của mình thì chúng ta đã dần xa nhau rồi. Chúng ta đã không thể ở bên nhau nữa rồi. Là vợ mà phải cam chịu nhìn người khác mang thai con của chồng mình, còn mình thì mãi mãi không có khả năng. Nó đau lắm anh có biết không? Em không thể chịu nổi điều đó đâu Nguyên à?
Nguyệt vừa nói vừa khóc nức nở, mọi nổi đau chất chứa trong lòng Nguyệt như tuôn trào theo từng dòng nước mắt.
- Anh cho rằng em khôg biết ghen sao? Em cũng muốn la mắng, giận dữ với hai người lắm chứ? Nhưng em không thể lên tiếng, cô ta nói không hề sai. Em đã không còn quyền được ở cạnh anh nữa rồi.
Nguyên ôm Nguyệt vào lòng:
- Anh đã nói anh không cần bất cứ điều gì khác. Có con hay không không quan trọng, anh chỉ cần có em làm được rồi.
- Anh nói dối. – Nguyệt gào lên – Anh tưởng em không biết sao. Mỗi khi anh vui đùa với ba đứa con của Minh và Khánh thì anh luôn rất vùi rồi lại giấu tiếng thở dài. Đừng tự dối mình gạt người nữa Nguyên. Anh rất thích con nít, càng thích có đứa con của chính mình. Còn em, em không thể cho anh bất cứ đứa trẻ nào đâu.
Nguyên nhìn Nguyệt.
- Anh nhìn em làm gì? Chúng ta phải chấp nhận sự thật thôi Nguyên à. Không thể kéo dài tình trạng dùng dằng này mãi được. Chúng ta chia tay là hợp tình hợp lý nhất. Phương đang mang đứa con của anh, đứa con của riêng anh. Ba người các người sẽ là mọt gia đình hạnh phúc. Các người muốn tôi thấy điều đó ư? Để tôi đi đi. Tôi van anh.
- Em nói linh tinh gì vậy – Nguyên nói như quát – em…
- Đúng rồi đó. – Nguyệt nhìn Nguyên ngắt lời – hét lên đi, đừng che giấu trong lòng nữa. Anh nói đi. Nói hận tồi, ghét tôi vì không thể sanh con cho anh đi. Nói anh thèm muốn đứa trẻ ấy thế nào đi. Nói anh giải thoát tôi khỏi cuộc sống đầy những rắc rồi của anh đi. Nói đi.
- Em tưởng rằng em nói như vậy thì anh sẽ để mất em sao Nguyệt? – Nguyên buồn buồn nhìn Nguyệt – Em biết em nghĩ gì anh đều đoán ra được mà Nguyệt.
Nguyệt gục xuống, khẽ nói đầy đau đớn:
- Mọi chuyện giữa chúng ta nên kết thúc được rồi Nguyên à. Duyên phận của chúng ta chỉ đến đây thôi.
- Không có chuyện đó đâu Nguyệt à. – Nguyên ngồi xuống đối diện với Nguyệt – em chẳng từng tin rằng chúng ta là định mệnh của nhau hay sao? Anh cũng tin như vậy. Đã là định mệnh thì không ai, không bất cứ điều gì có thể chia cắt chúng ta cả.
- Định mệnh ư? Cái định mệnh đó đã không còn kể từ khi em không thể cho anh một gia đình hoàn chỉnh, em chỉ là…
Nguyên ngắt lời Nguyệt:
- Với anh, một gia đình hoàn chỉnh, thậm chí là một thế giới hoàn chỉnh chỉ khi có em ở bên cạnh anh. Suốt bảy năm chúng ta xa nhau, anh luôn tự nhủ mình phải quên em đi. Có lúc anh cho rằng mình đã làm được nhưng tất cả chỉ là anh tự lừa mình dối người. Có thể trong suy nghĩ của anh, em không xuất hiện thường xuyên như turớc nhưng trong trái tim anh, vị trí của em chưa bao giờ biến mất. Em chính là lý do duy nhất để anh có thê sống, có thể