ng khi luôn quan tâm, chăm sóc cho nhau từng chút. Tình cảm chúng tôi mãi mãi chỉ dừng lại ở mối quan hệ đơn thuần, trong sáng, nó vượt lên trên tình bạn, nhưng không thể chạm ngưỡng cửa tình yêu. Không phải là không cóthử, nhưng cả tôi và cô ấy đều chỉ nhìn thấy sự ngượng ngùng, cứng ngắc hiện rõ trong đôi mắt lẫn cách cư xử của nhau mà thôi. Thế là chúng tôi bật cười thật to, rồi lại bằng lòng với mối quan hệ má-con như cũ. Mặc dù mỗi khi đi bên nhau, tôi và cô ấy cứ quấn quít bênnhau không khác gì một đôi thật sự. T thích nắm tay tôi ở nơi đông người hay ôm tôi thậtchặt khi chạy xe trên phố, hoặc những cái hôn nhẹ của cả hai cũng đã trở nên quá đỗi bình thường.
Tính cách của cô ấy cũng rất hồn nhiên, cứ thấy cái gì đẹp, cái gì xinh là lại xuýt xoa cả lên rồi lấp lánh đôi mắt trong trẻo ngắm nhìnsay sưa. Ấy vậy mà khi tôi mua món đồ đó, T lại thẳng tay vứt nó vào sọt rác một cách không thương tiếc rồi hờn dỗi. T nói muốn tựmình mua những món mình thích, không muốn dựa dẫm vào con trai, kể cả tôi cũng không ngoại lệ. Cô ấy luôn rắn rỏi và độc lập.
Những lần gặp nhau, chuyện của tôi và T nói không bao giờ hết, từ thuở còn đi học cho đến tận bây giờ. Hết chuyện thằng cha thầy dạy toán ngày xưa, mỗi lần học thêm không muốn học, cứ cho con Y ngực to lên bàn đầu ngồi là y chang hai tiếng đồng hồ, chỉ giải được vài bài toán ngắn ngủn. Hay chuyện cuộc sống hiện tại ra sao, vui vẻ hay u sầu. Đến những chuyện thường ngày nghe được đâu đó cũng làm bọn tôi cười sặc sụa ra nước mắt.
Hồi đó mỗi lần đùa nhau, cô ấy nói sẽ không bao giờ làm nhà giáo hay lấy người làm cái nghề đó.
“Con không thấy hồi xưa tụi mình đặt đủ biệtdanh cho mấy ông thầy bà cô hả, rồi nói xấu sau lưng, cười nhạo đủ điều. Má không muốn bị giống vậy. Hì hì…”
Hình như ghét của nào trời trao của ấy, bây giờ khi ngồi viết những dòng này, chắc một hai năm nữa, tôi sẽ nhận được thiệp hồng của T. Đối tượng là một anh giáo viên thể dục, nhà không giàu, cũng không đẹp trai, nhưng là người mang lại sự yên bình và ấm áp cho tâm hồn của cô ấy…
Dù không còn bên cạnh, nhưng tôi luôn mong muốn những điều tốt đẹp nhất, hạnh phúc nhất dành cho cô ấy…
“Này này, bộ quên má rồi hả, sao dạo này không thèm hỏi han gì?”
T nói trong lúc đưa cái ống hút lên mồm, hút chùn chụt…
“Sao mà dám, mà quên nữa, mỗi lần tui gọi điện là lại nói bận này bận nọ. Riết phát nản…”
“Bận thiệt chứ bộ, dạo này má học thêm nhìu lắm.”
“Thôi không dám, chắc có anh nào rồi chứ gì, tui biết thân phận tui mà, con rơi con rớt mà…”
“Thôi mà con chai, con chai cưng, đừng giận nghen…”
“Ai mà giận hồi nào. Đừng có làm cái mặt đó nữa, lớn rồi mà vẫn vậy.”
“Hì hì…Mà dạo này con sao?”
“Con hả?Cũng bình thường thôi.”
“Còn quen với nhỏ gì không?”
“Còn.”
“Hay à, cũng lâu dữ, tưởng như má, thích đá banh chứ.”
“Thôi đi bà già, làm ơn có kiếm thì kiếm ai quen nghiêm túc giùm. Cứ như vậy tui không yên tâm.”
Chống tay lên cằm, hướng ánh mắt xa xăm qua khung cửa kính trong suốt, cô ấy nói:
“Chời, má cũng muốn lắm đó, mà không có cảm tình con ơi…”
“Còn nhớ cái thằng chết tiệt kia chứ gì. Chán thật…”
“Chịu thôi con, làm giờ mất hết lòng tin ở lũ con trai. Kệ nó đi. Con còn định hết năm nay đikhông?”
“Còn chứ…”
“Sao vậy?Bỏ bạn gái à?Con thương nó mà…”
“Cũng như má thôi…”
“Ờ, tình đầu khó quên…”
“Làm như ta đây hiểu biết lắm ấy.”
“Mà nè, má nói rồi nha, con mà đi, má không ratiễn đâu đó…”
“Lại thế nữa…”
“Má mà ra chắc khóc hết nước mắt luôn quá…”
“Cứ đùa…”
“Nói thật chứ bộ, con rành má quá rồi…Ê mà nè, còn nhớ con Tr lớp mình không?”
“Nhớ, sao?”
“Chời ơi, bây giờ nó ghê lắm…”
“Sao sao…”
“Vậy nè…”
“…”
“…”
…
“Ha ha…Nhớ tới thằng đó là mắc cười.”
“Ờ, thằng cha giám thị bị điên, đi vệ sinh mà cũng bắt viết bản tường trình.”
…
“Sao hôm nay trời mau tối vậy?”
“Mơ hả con?7 giờ tối rồi, không tối chẳng lẽ sáng?Mát dây à?”
“Chết rồi, lỡ hẹn rồi.”
“Hẹn với bạn gái hả?”
“Ừ, chắc nó lại giận lên giận xuống nữa.”
“Thôi mình về đi.”
“Ừ, để con chở má về trước đã.”
“Thôi khỏi, nhà má xa lắm. Con đi trước đi.”
“Lỡ rồi, trễ thêm tí cũng không sao. Bà già củatui là số một mà.”
“Hì hì…Ngoan ghê…Chụt.”
Kể cũng lạ, tại sao cô khờ này hôm nay khônggọi điện hay nhắn tin lần nào nhỉ?Thôi kệ, bâygiờ qua năn nỉ chút cũng còn kịp.
…
“Chị đâu rồi em?”
Tôi ngạc nhiên khi thấy thằng nhóc lắc đầu:
“Bả đi đâu từ sáng đến giờ rồi mà. Bộ không nói anh nghe hả?”
“Ờ, không có, vậy thôi anh về. Tí nữa chị về nói anh có qua nhé.”
“Vâng.”
Cửa đóng lại, tôi lấy điện thoại ra bấm…
Tắt máy rồi, đi đâu rồi đây, không biết phải ra ngoài hay nằm trên nhà giận hờn nữa, mệt thế không biết…Đã vậy qua nhà má ngồi chơi tiếp…
Tôi rồ ga chạy khỏi hèm, hòa cùng dòng người đông đúc trong ánh đèn đường mờ ảo buổi tối. Một chiếc xe khác cũng vừa khởi hành…
Từng tia nắng sáng có phần hơi gắt của buổiban trưa rọi vào khắp căn phòng, tôi bước xuống giường, với lấy gói thuốc trên bàn, ngậm một điếu vào mồm tiện chân đá thằng dê già mấy cái:
“Dậy, trưa rồi.”
“Ớ ớ, sớm mà, ngủ chút nữa đi…”
“Dẹp, dậy ngay, lát nữa tao bận việc rồi, không có ở nhà đâu.”
“Ờ ờ…”
“Tao đi tắm trước, ra mà chưa dậy là chết…”
“Rồi…rồi…Ngủ cũng đíu yên thân…”
“Chửi này…Bốp bốp…”
“Thôi thôi, em xin, dậy ngay…”
Tôi đạp thêm vài đạp, cười ha hả rồi mở cửa, bước vào phòng tắm…
Mát mẻ thật, tự dưng hôm nay thấy dễ chịu, thoải mái trong người. Bước ra phòng khách, nhìn vào bể kính, những con cá đang tung tăng bơi lội, rượt đuổi nhau trong đám cây xanh mơn mởn thật vui mắt. Nghĩ cũng tiếc, công sức nuôi dưỡng tụi bây bấy lâu nay, tao đi rồi, ai sẽ chăm sóc cho chúng bây đây…
Từ hôm qua đến giờ em vẫn không thèm gọi điện hay nhắn tin, đi đâu không biết nữa. Cũng đâu phải còn nhỏ gì, mà suốt ngày như trẻ con, hơi một chút là giận lên giận xuống. Nhưng mà cũng đáng yêu lắm, nghĩ đến lúc phải xa nhau cũng buồn ghê gớm…
…
“Chị có nhà không em?”
“Có, anh vào đi.”
Thằng nhóc cười thật tươi, mở cửa…
“Cám ơn em.”
Bước chầm chậm lên từng bậc cầu thang, tôi mỉm cười nghĩ đến gương mặt chù ụ, hờn dỗicủa em. Mình cũng thật là tệ, hôm qua cho em chờ cả ngày, thôi thì hôm nay bù đắp vậy.
Cửa phòng không đóng…
“Này cô khờ, làm gì mà ngồi một đống trên giường thế?”
“Đóng cửa lại đi.”
Em vẫn bình thản, gương mặt hững hờ khôngvui cũng không buồn.
“Rồi nè, sao thế?Giận anh à?”
“Hôm qua anh đi đâu?”
“Thôi mà, đừng giận nữa nha. Hôm qua anh ham chơi nên lỡ hẹn.”
Ngồi xuống cạnh em, tôi đưa tay vuốt nhẹ đôimá, năn nỉ làm lành. Tự dưng em hất mạnh taytôi ra, nhìn tôi với đôi mắt nghiêm nghị, em hỏi:
“Tôi hỏi hôm qua anh đi đâu?”
“Thì đi chơi với bạn. Anh nói rồi mà, em làm sao thế?”
“Bạn?Bạn gái à?”
“Ừ thì con gái, nhưng chỉ là bạn bình thường thôi mà.”
Đừng nói là lại nổi cơn ghen tuông bừa bãi lên nữa nhé, chết mất…
Em cười nhạt, thái độ khinh khỉnh…
“Thôi đừng chối nữa.”
“Chối gì?Bạn thì nói là bạn, sao em đa nghi quá vậy?”
“Chỉ là bạn bình thường mà lại nắm tay, ôm nhau sát rạt, lại còn hôn nhau đùa giỡn vui vẻnữa à?Anh tưởng tôi khờ lắm chắc?”
“Sao em biết…”
“Tôi đi theo anh từ suốt sáng hôm qua, đứng cả buổi ngoài trời nắng chang chang mà anhnào có biết. Trong lòng anh lúc đó chỉ có ngư